Tình yêu 1 đô – Câu chuyện nhân văn cảm động

Năm đó khi yêu nhau, chúng tôi đã đặt ra ám hiệu riêng chính là gấp tờ 1 đô thành hình tam giác và gửi cho nhau qua bưu điện thay cho lời báo bình an.

Diệu Nguyễn
11:00 10/07/2024 Diệu Nguyễn
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Jim làm việc tại một khu du lịch. Mỗi ngày trước khi đi làm, Jim đều được một người hàng xóm tên Jack đưa cho một tờ 5 đô để mua hộ một túi cà phê 4 đô trong tiệm cà phê ở khu du lịch đó. Chuyện này kéo dài suốt mấy năm trời và để trả ơn cho Jim, ông Jack thường xuyên nhận cắt cỏ phía trước nhà cho cậu. Sau một thời gian, bà chủ quán cà phê bắt đầu quen thuộc với gương mặt của Jim. Hằng ngày bà đều chuẩn bị sẵn cà phê cùng tờ 1 đô để đưa cho Jim.

Có lần, Jim tò mò hỏi người hàng xóm: “Hạn sử dụng của cà phê rất dài, nhưng sao mỗi lần ông chỉ nhờ tôi mua có 1 bịch?”.

“Ta thích như bây giờ hơn. Mỗi ngày 1 bịch cà phê, vừa đủ là tốt nhất”, ông Jack mỉm cười nói.

Có lần vì công việc bận rộn mà Jim không đến kịp tiệm cà phê trong khu du lịch nên ghé mua tạm ở một tiệm khác. Thế nhưng chưa cần mở túi ra ông Jack đã biết đó không phải là cà phê mua ở tiệm kia. Thấy lạ, nên có vài lần Jim mua thử cà phê hệt thương hiệu đó ở những tiệm khác, ấy vậy mà lần nào ông Jack cũng biết.

Tinh-yeu-1-do-cau-chuyen-nhan-van-cam-dong (1)

Vài năm sau, sức khỏe ông Jack yếu dần theo thời gian. Nhưng ông vẫn giữ thói quen đưa cho Jim 5 đô để mua cà phê.

Một lần, Jim mang gói cà phê về thì nghe tin ông Jack nhập viện. Lúc Jim đến viện đưa cà phê, giọng ông yếu ớt, tay nhẹ đưa ra lấy tờ 1 USD với ánh mắt đầy trân trọng.

“Đã lâu vậy rồi cậu vẫn không biết vì sao tôi luôn nhờ cậu mua cà phê ở tiệm này sao?”, ông Jack nói.

“Bởi vì người bán cà phê cho cậu chính là bà Elena, người phụ nữ tôi yêu sâu đậm suốt cuộc đời này. Năm đó, bố mẹ bà ấy chê tôi nghèo nên không cho cả hai đến với nhau. Rồi thời gian trôi đi, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình. Sau này, vợ tôi qua đời vì bạo bệnh, các con cũng có cuộc sống riêng của mình, nên tôi muốn tìm lại bà ấy. Khi biết tin Elena bán cà phê trong khu du lịch và đã có gia đình riêng, tôi không muốn làm phiền cuộc sống của bà ấy nên lặng lẽ dõi theo bà ấy và nhờ cậu mua cà phê hằng ngày. Kể từ lần đầu tiên cậu mang cà phê về, tôi biết Elena vẫn chưa quên tôi…”, giọng ông Jack rưng rưng nói.

“Ông chưa từng quên bà ấy sao?”, Jim hỏi.

“Năm đó khi yêu nhau, vì không thể thường xuyên gặp mặt nên chúng tôi đã đặt ra ám hiệu riêng chính là gấp tờ 1 đô thành hình tam giác và gửi cho nhau qua bưu điện thay cho lời báo bình an. Nếu cậu để ý sẽ thấy mỗi lần nhờ mua cà phê, tôi đều  gấp tờ tiền 5 đô thành hình tam giác và cậu biết không, tờ 1 đô mà bà Elena đưa cho cậu cũng luôn được gấp như vậy. Chúng tôi không gặp lại nhau, nhưng mỗi ngày đều biết cuộc sống của cả hai vẫn tốt…”, ông Jack mỉm cười kể lại.

“Giờ tôi sắp phải lên thiên đường rồi. Nếu Elena không nhận được tin tức của tôi hằng ngày nữa, bà ấy sẽ rất đau lòng. Tôi có để ở dưới gầm giường một chiếc hộp đựng những tờ tiền 5 đô gấp sẵn thành hình tam giác. Hằng ngày, cậu hãy tiếp tục mua cà phê giúp tôi nhé…”, ông Jack vừa cầm tay tôi vừa nói.

Trong tang lễ của ông Jack, Jim mở một chiếc hộp khác ra, bên trong là những túi cà phê được gói ghém cẩn thận cùng rất nhiều tờ 1 đô được gấp thành hình tam giác. Có một sự thật mà Jim đã không nói với ông Jack đó là, bà Elena đã qua đời vì bạo bệnh từ nửa năm trước rồi và trước khi mất bà đã giao tất cả cà phê cùng tiền lẻ cho Jim.

Sưu tầm

Xem thêm: Cơm từ thiện – Câu chuyện nhân văn cảm động

songdep.com.vn

5 chủ đề bạn cần biết mỗi tuần

Mỗi thứ Tư, bạn sẽ nhận được email tổng hợp những chủ đề nổi bật tuần qua một cách súc tích, dễ hiểu, và hoàn toàn miễn phí!

Bài Mới

Bình luận