“Thầy giáo nhí” của ông – Câu chuyện nhân văn cảm động

80 tuổi, ông nội mới bắt đầu học dùng điện thoại thông minh và tôi đã trở thành “thầy giáo nhí” bất đắc dĩ của ông!

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Trong dịp sinh nhật, tôi được mẹ tặng cho một chiếc điện thoại mới, thành ra thừa chiếc điện thoại đang dùng. Chẳng lẽ lại bỏ điện thoại cũ ấy đi, nó vẫn còn dùng ngon với mượt lắm, tôi liền “dỗ” ông nội: “Ông ơi, hay ông dùng điện thoại di động của cháu nhé. Có điện thoại rồi mỗi khi ông đi đâu cả nhà sẽ tiện liên lạc với ông hơn”.

Hỏi vậy nhưng trong lòng tôi biết ông không đồng ý ngay đâu. Nào ngờ ông bảo ừ để ông xem thế nào. Ông nói “xem thế nào” có nghĩa là ông đã đồng ý rồi. Ở với ông từ nhỏ đến lớn, tôi biết thừa cách nói ấy của ông. Vì thế tôi phấn khởi chạy về nhà lấy ngay chiếc điện thoại cũ sang cho ông dùng.

Thế nhưng, gần một tuần sau đó tôi vẫn không thấy ông ồng điện thoại. Hỏi bà thì bào bảo: “Ông chưa biết cách dùng điện thoại đâu. Có bao giờ ông được dùng điện thoại thông minh đâu mà biết”.

Nghe vậy tôi ngại quá, thấy mình thật vô tâm với ông. Thế là tôi chạy vào phòng ông, đúng lúc thấy ông đang cầm cái điện thoại trên tay ngắm nghía.

“Ông ơi, ông không biết dùng điện thoại phải không? Thế để cháu chỉ ông nhé”, tôi hào hứng hỏi ông.

“Không đâu, ông biết dùng mà. Nhưng ông thấy là chưa cần thiết phải dùng thôi”. Nói rồi ông đặt điện thoại xuống giường rồi đi thẳng ra phòng khách bật tivi lên xem.

thay-giao-nhi-cua-ong-cau-chuyen-nhan-van-cam-dong

Lại thêm một tuần nữa, chiếc điện thoại vẫn chưa được bật lên sử dụng. Tôi thấy lạ nên hỏi bà, thì bà cười bảo: “Ối giời, ông nội con sĩ diện lắm. Ông ngại mọi người biết được thời buổi này mà ông vẫn không biết dùng điện thoại thông minh. Tối nào ông cũng bật điện thoại lên mò mẫn nhưng toàn chữ tiếng anh nên không hiểu được”.

À vậy là tôi hiểu rồi. Hồi trẻ ông từng làm giám đốc của một công ty, ông rất giỏi, chuyện gì cũng thành thạo, thậm chí ông còn từng đặt chân tới mấy quốc gia lớn trên thế giới. Nhưng thời của ông người ta chưa dùng điện thoại thông minh, chưa có internet như bây giờ. Từ ngày về hưu ông chỉ ở nhà quây quần bên con cháu, hằng ngày cũng chỉ có mở tivi lên xem, nghe tin tức thôi. Ông gần như không biết tới đồng sống công nghệ hiện đại.

Thế là tôi đành thay đổi chiến thuật, trở thành “thầy giáo nhí” của ông. Nghĩ là làm, sáng hôm sau đến nhà ông chơi, mang điện thoại của mình ra rồi nói ông thử gọi cho tôi xem có được không, hình như điện thoại tôi bị hỏng nên không nhận được cuộc gọi. Ông nội lúng túng lấy điện thoại ra, thấy vậy tôi bảo ông để tôi gọi cho nhanh, rồi tôi mở khóa, bấm vào nút gọi điện. Tôi cố ý làm các bước chầm chậm cho ông xem. Ông nhìn tôi chăm chú, tôi cười thầm trong lòng vì biết là ông đang học lỏm cách tôi sử dụng điện thoại.

Cứ thế, mỗi ngày một ít, tôi không nói với ông là tôi dạy ông dùng điện thoại mà chỉ cười đùa bảo tôi với ông thử cùng nhau mày mò xem điện thoại thông minh có những tính năng gì. Tôi lấy một cuốn sổ nhỏ ghi ra những lưu ý khi dùng điện thoại thông minh rồi để lên bàn, ngầm ý rằng lúc nào ông cần thì mở ra xem là được.

Sau khoảng 3 tuần, ông nội đã biết dùng điện thoại để nghe gọi, nhắn tin. Và sau 2 tuần nữa là ông có thể truy cập internet thành thạo để đọc tin tức, xem video. Ông cứ suýt xoa là thời buổi này hiện đại quá, người ta có thể làm mọi thứ chỉ với một chiếc điện thoại. Thời của ông, muốn biết tin tức phải đọc báo giấy, mà mỗi lần mua là phải đạp xe rất xa.

Hôm đó, khi hai ông cháu đang ngồi trong phòng khách xem tivi, bỗng ông khoái chí vỗ vai tôi bảo: “Ông cứ luôn cho rằng mình giỏi giang nên cố giấu dốt đi vì ngại. Thực ra ông đã rất lạc hậu rồi. Ông phải học tập các cháu nhiều hơn. Từ nay, cháu là “thầy giáo nhí” của ông nhé!”.

Tôi vui vẻ đáp vâng. Trong lòng tôi vui lắm khi ở tuổi 80, ông nội có thể tự tin sử dụng điện thoại thông minh.

Xem thêm: Bỏ nhà chạy lũ – Câu chuyện nhân văn cảm động

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Nhìn cả đồng lúa chìm trong nước lũ mênh mông, trời vẫn tiếp tục đổ mưa không ngớt, ông Tư mặt buồn rười rượi nghĩ “Mất trắng rồi còn đâu!".

Nước lũ ngập đồng làng – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi nằm thấy giấc mơ ấy để tôi có thể thấu hiểu được những vất vả, hy sinh của mẹ, để tôi hiểu rằng không phải cứ làm mẹ là có thể làm gì tùy thích.

Giấc mơ giúp tôi hiểu mẹ  - Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Nhìn khuôn mặt ngây thơ của hai đứa cháu nhỏ đang ngồi trên chiếc cao bà không kìm được nước mắt. Nước đã dâng tới ngang hông rồi, bà Hai lúc này chẳng còn một ý nghĩ nào việc chuyện chạy lũ nữa.

Bỏ nhà chạy lũ – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Tin liên quan

Nhiều người thẩn thơ ngồi đổ lỗi cho người này người kia, đổ lỗi cho số phận nhưng không biết rằng, trong nỗi đau của đời mình thì bản thân là kẻ cạn dự nhiều nhất. 

Cổ nhân nói: Muốn đời hết khổ hãy đoạn tuyệt 3 thói quen này
0 Bình luận

Sống ở đời học được chữ nhẫn tức là bạn đã thành công đến 50%. Có nhẫn thì mới làm nên những điều lớn lao.

Cổ nhân nói: 'Một bát cơm không thể làm no bụng nhưng một câu tức giận đủ khiến một người tức chết'
0 Bình luận

Cổ nhân đúc kết, bạn càng khoe khoang bên ngoài bao nhiêu thì càng khiến bạn dễ chuốc lấy tai bay vạ gió bấy nhiêu.

Cổ nhân nhìn người: Kẻ nông cạn thích khoe 3 thứ, người thâm sâu chẳng hé một lời
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Gửi cháu cho bà – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Hai đứa con tôi đều là người tốt, chúng không có ác ý khi gửi cháu cho bà trông. Nhưng tôi biết rằng nhiều ông bà cũng đang trải qua cảnh giống như tôi: Vừa nghỉ hưu là lập tức gánh thêm một công việc toàn thời gian đó là “bảo mẫu cao tuổi”.

Thanh Tú
Thanh Tú 18 giờ trước
Khối C00 và nỗi ngỡ ngàng của một thế hệ đang ngồi trên ghế nhà trường – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tớ yêu khối C00 không phải vì nó "dễ", mà vì nó khiến tớ rung động. Vì nó khơi dậy trong tớ một tình yêu với quê hương, với con người, với tiếng nói và ký ức.

Thanh Tú
Thanh Tú 2 ngày trước
Bữa cơm với mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Câu chuyện từ bữa cơm chung với mẹ đã dạy tôi rất nhiều điều. Con người không phải hoàn toàn không nên nổi giận, nếu không sẽ thành nhu nhược. Nhưng biết cách bình tĩnh, hít thở sâu để cho góc nhìn rộng ra, để sự bao dung giúp cuộc đời của họ và cả trái tim của mình nhẹ nhàng hơn.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Cổ nhân dặn “Gia hòa vạn sự thành” có nghĩa là gì?

"Gia hòa vạn sự thành" không chỉ là một lời khuyên, mà còn là chân lý vượt thời gian về tầm quan trọng của sự hòa thuận trong gia đình đối với thành công và hạnh phúc của mỗi con người.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Trả lương cho vợ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Dù không đi làm ngoài xã hội, người vợ vẫn đảm đương khối lượng công việc lớn, từ chăm sóc con cái, lo toan nhà cửa đến hỗ trợ tinh thần cho chồng. Việc trả lương cho vợ ở nhà chăm con là một cách thể hiện sự trân trọng và công nhận công sức mà người vợ bỏ ra trong vai trò nội trợ và nuôi dạy con cái.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Người xưa dặn “Gia phong tốt vượng ba đời” nghĩa là gì?

Trong cõi nhân sinh, có những giá trị không hào nhoáng nhưng bền bỉ như mạch nước ngầm, nuôi lớn cả một dòng tộc qua năm tháng. Một trong những giá trị ấy, cổ nhân gọi là “gia phong” tức là nề nếp, quy tắc sống, cách con người trong một mái nhà đối đãi với nhau và với thế gian. Vì thế mới có câu “gia phong tốt vượng ba đời”.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Quả mận dập của mẹ - Câu chuyện nhân văn cảm động

Hơn 10 năm rồi tôi không còn được ăn thứ quà vặt nào ngon như quả mận dập của mẹ. Ngay cả khi ăn quả mận to đẹp, đắt tiền, hương vị cũng chẳng được trọn vẹn như xưa.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Tuyệt kỹ dưỡng sinh của cổ nhân: Ghi nhớ 10 ĂN và 1 UỐNG, sống thọ thêm 10 năm!

Việc sống khỏe và tăng thêm cả thập kỷ tuổi thọ không phải điều xa vời, nếu bạn biết áp dụng bí quyết ăn uống dưỡng sinh của vị họa sĩ gạo cội Trung Hoa.

Hải An
Hải An 31/05
Căn nhà cũ – Câu chuyện nhân văn cảm động

Ngày con trai đưa thợ về đập bỏ căn nhà cũ, mẹ già ngồi thẫn thờ, rơi lệ nơi góc sân. Mẹ rơi nước mắt không chỉ vì tiếc căn nhà cũ mà còn vì xúc động, cảm thấy an lòng khi con trai đã trưởng thành, đủ sức chở che, gánh vác gia đình.

Hải An
Hải An 30/05
Tranh chấp với mẹ kế - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mẹ kế ép ba tôi phải viết di chúc theo ý bà ta, để bà ta ở lại căn nhà đến cuối đời. Nhưng những gì bà ta muốn là điều mà anh em tôi không thể chấp nhận được.

Hải An
Hải An 29/05
Bài học vô giá từ người mẹ bán cá – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mẹ tôi là một người phụ nữ mù chữ, bán cá ở chợ, tính bà cộc cằn, thô lỗ, đôi khi còn nói tục. Dù không dạy tôi chữ nghĩa, nhưng bà lại truyền dạy cho tôi những bài học vô giá.

Hải An
Hải An 28/05
Người xưa dặn: “Giường tựa hai tường không ốm đau cũng hoạn nạn”, vì sao?

Theo lời người xưa dặn, việc bố trí phòng ngủ, đặc biệt là giường ngủ nên được cân nhắc kỹ càng, nhất là vị trí đầu giường để tránh ảnh hưởng tới sức khỏe và vận khí gia đình.

Ly hôn vì mẹ chồng – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Đáng lẽ vợ chồng tôi cũng chẳng đi đến việc ly hôn, nhưng vì mẹ chồng mà mối quan hệ của hai bên gia đình trở nên căng thẳng gấp bội.

Hải An
Hải An 26/05
Người xưa dạy “Mộ không đầu con cháu nghèo, cáo canh mộ ba đời sang”, vì sao?

Trong phong thủy mộ phần có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của hậu thế nên người xưa mới căn dặn con cháu đời sau chú ý đến mồ mả ông bà, tổ tiên.

Mua nhà tặng bố mẹ vợ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi quyết định mua tặng bố mẹ vợ một căn chung cư ngay cạnh nhà mình. Khi biết chuyện, tôi bị cả nhà mắng là “đội vợ lên đầu”. Nhưng họ quên mất rằng, không có bố mẹ vợ thì tôi làm gì có ngày hôm nay.

Vì người già không còn mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người ta hay nói, “già như trẻ con”. Nhưng khác biệt ở chỗ, trẻ con được sinh ra trong một vòng tay, còn người già dần rời đi khỏi cuộc đời này trong một khoảng lặng.

PC Right 1 GIF
Đề xuất