Nước lũ ngập đồng làng – Câu chuyện nhân văn cảm động

Nhìn cả đồng lúa chìm trong nước lũ mênh mông, trời vẫn tiếp tục đổ mưa không ngớt, ông Tư mặt buồn rười rượi nghĩ “Mất trắng rồi còn đâu!".

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Ông Tư nằm trên chiếc võng móc dưới tán cây xoài trong sân. Trời nắng cùng gió phơn khô nóng khiến cây cối xơ xác, tiêu điều, không một chút sức sống. Chiếc radio ông Tư đặt cạnh võng đang phát đi bản tin dự báo thời tiết trong hai ngày tới sẽ xuất hiện mưa lớn ở khắp các tỉnh thành miền Trung, một số nơi còn có nguy cơ xảy ra lũ. Vặn volume hết cỡ, ông Tư lẩm bẩm: “Mưa trận nhẹ cho mát cũng được. Chứ lúa sắp gặt, giờ mưa lớn là mất mùa hết”.

Những cơn gió phơn vẫn thổi quần quật, hệt như bão cấp 5. Hè năm nay nắng nóng bất thường, chưa bao giờ ông Tư chứng kiến cơn nóng nào có nhiệt độ kinh hoàng đến vậy. Đất bạc trắng, nứt nẻ. Cái giếng từ thời ông bà nội để lại, sâu tận mấy chục mét vậy chưa khi nào cạn mà nay đã trơ đấy.

Nằm được một lát, ông Tư lẩn thẩn đi vào nhà, cầm ca nước uống một mạch vẫn chưa thỏa cơn khát. Nghe tin trời sắp giông mưa giữa nắng hạn, lòng ông chùng xuống. “Mưa lúc nào không mưa, lại nhắm lúc này đổ nước xuống”, nói rồi ông quơ chiếc nón lá cũ, đội lên đầu ra thăm đồng. Những cơn gió thổi rạt vào mặt, nắng như lòng nung. Vụ hè thu năm nay ông chăm kỹ, thức đêm thức hôm để canh nước. Lúa đạt năng suất lắm, nhưng ông sợ trời không cho ăn.

Lúc ông vừa về tới nhà, cơn dông bất chợt ùa đến, mây đen kéo về như thác lũ. “Trời, vậy mà đài báo hai ngày nữa mới mưa”, ông thầm nghĩ. Loay hoay trong nhà tìm vợ nhưng không thấy, ông chạy ra sân đem hết những thứ đang phơi vào. Khi ông vừa xong việc thì vợ cũng lững thững bước từ ngoài cổng vào.

“Bà cũng biết lúc về quá đó chứ!”, ông Tư nói.

“Tôi đi hỏi xem khi nào máy về gặt, nôn quá, lúa chín rục cả rồi”, bà Nhàn cười nói.

“Rồi họ nói sao?”

“Hình như phải ngày kia máy mới về”

“Đã mất công đi hỏi mà cũng chỉ hình như là sao?”, ông Tư nói giọng hờn hờn.

“Thì ông trưởng thôn nói thế, tôi biết sao được”

“Làm ăn thế này thì chết dân”, ông Tư tặc lưỡi nói.

Vợ chồng ông năm nay đã ngoài 70 tuổi, cả hai quanh quẩn với nhau trong căn nhà, góc vườn ở quê, còn con cháu đều lên thành phố ở cả. Mấy lần về thăm nhà, các con đều khuyên ông bỏ lại ruộng vườn lên trển ở với chúng, nhưng ông Tư không nghe. Ông hay nói: “Nay làm ruộng khỏe rồi, máy móc làm hết mình có phải làm chi đâu. Ba gắng làm cho tụi bây có cái ăn, mua gạo bên ngoài không ngon mà còn đắt nữa”. Cái lý của ông Tư đưa ra khiến con cháu hết muốn khuyên thêm.

Cơn dông kéo đến rồi tan nhanh, chẳng có hạt mưa nào đổ xuống. Trời quang , không khí lại càng trở nên oi bức.

Sáng sớm, khi mặt trời chưa kịp ló dạng, ông Tư lại đi ra đồng. Ông lội từ thửa ruộng này sang thửa ruộng khác, tay cầm những nhánh lúa trĩu nặng, lòng vừa mừng vừa lo. “Cháu nghe ngóng xem máy gặt sắp về chưa?”, ông Tư hỏi lớn khi thấy thằng Tuấn xóm trên đi thăm đồng.

“Cháu cũng không rõ nữa, mà hình như một tuần nữa máy mới về thì phải”

“Hôm qua bà nhà chú bảo là 2 ngày nữa mà. Làm ăn thế này thì chết”.

Bà Nhàn nấu xong bữa sáng chờ mãi vẫn chưa thấy chồng về, bà ăn trước, miệng thầm thì: “Khéo lại đi hỏi việc máy móc rồi. Đã bảo bỏ ruộng đừng có làm nữa rồi mà không nghe, Mùa nào cũng nơm nớp lo mưa lũ, mệt hết người”.

Tiếng ông Tư đằng hắng ngoài cổng vọng vào: “Lúa chín rục ngoài đồng mà tôi nghe nói máy một tuần nữa mới về gặt”. Bà Nhàn bưng tô cháo ra cho chồng, rồi ngồi bên nhỏ nhẹ khuyên ông xong vụ này để ruộng cho người khác làm, ăn bao nhiêu đâu mà cực quá. Ông Tư ăn vài thìa lại đưa mắt nhìn xa xăm ngoài đồng, buông tiếng thở dài thườn thượt.

Hôm sau, từ sớm ông Tư đã nghe tiếng máy gặt về đến cánh đồng trước nhà. Ông ăn vội vài ba miếng cơm rồi cầm bao, đội nón ra xem. Ngoài đồng, mọi người đã ra từ sớm, ngồi chờ máy đến ruộng nhà mình. Chiếc máy chuẩn bị cắt sào đầu tiên thì mây đen kéo đến, chẳng bao lâu thì đổ mưa to. Chủ máy thấy mưa lớn thì dừng hẳn, đưa máy lên bờ. Mưa mỗi lúc một lớn, mọi người lục đục kéo nhau về. Thấy mưa to, ông tư thất thể ôm đống bao về, lòng thầm nghĩ: “Mưa kiểu này không khéo lại lũ lớn cũng nên”.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, kèm theo gió lớn. Đến chiều, nước đã ngập nửa thân cây lúa, mà mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Sáng hôm sau, cả đồng lúa chìm trong biển nước mênh mông, trời vẫn tiếp tục mưa lớn. Ông Tư cầm ly trà nóng, mắt nhìn ra biển nước: “Mất trắng rồi còn đâu”.

nuoc-lu-ngap-dong-lang-cau-chuyen-nhan-van-cam-dong

Thằng Bền, đứa con đầu nghe tin mưa lũ điện về hỏi thăm cha mẹ. Bền dặn mẹ đừng cho cha đi lội ruộng, nước ngập nguy hiểm lắm. Nhưng bà Nhàn chẳng ngăn được chồng: “Ba mày đội nón đi rồi”. “Khổ, nước ngập thì thôi. Cả tỉnh bị chứ mỗi nhà mình đâu. Thôi tí trưa vợ chồng con về”, thằng Bền nói xong thì tắt máy. Bà Nhàn bỏ bữa sáng, ra cổng ngóng ông Tư về.

Mưa ngớt nhưng nước vẫn chưa rút. Nước lũ kéo theo một đám lục bình trôi về, phủ kín cả mặt ruộng. Ông Tư thấy vậy định đem ghe ra đẩy lục bình nhưng bà Nhàn ngăn lại: “Ông già rồi chống chèo lỡ có chuyện chi thì khổ nữa”. “Lục bình đó không đẩy đi thì nước rút đè hết lên lúa làm sao mà gặt”, ông Tư nói. “Nước ngập lúa cũng hư hết rồi, cứu chi được nữa mà cứu”, bà Nhàn đáp lời.

Ông Tư tiếc đám ruộng, nhưng cũng chần chờ vì sợ nước lớn nguy hiểm. Nhưng công sức của một vụ mùa buộc ông đẩy chiếc ghe ra. Bà Nhàn thấy khuyên không được thì điện cho thằng Bền về. Thằng Bền xong nghe bỏ dở việc chạy về, đến đầu làng thì thấy ông Tư đã đẩy được mấy lượt bèo. Thằng Bền nhảy xuống ô tô, đứng trên đường kêu lớn: “Cho ghe vô đi ba ơi, nguy hiểm lắm, lúa hư thì thôi”. Nhưng ông Tư không chịu, vẫn miệt mài đẩy bèo. “Bây vô nhà đi, xong đám này rồi tao về”, ông Tư nói vọng vào.

Thằng Bền thấy không khuyên được đành nhờ một thanh niên gần đó chở ra để bắt cha vào. “Ăn thua chi mà bây lo xa. Xưa tao chèo ghe bắt cá kiếm tiền nuôi tụi bây khôn lớn đó thôi”, ông Tư nói. “Xưa khác, giờ khác. Ba chèo ghe vô đi”, thằng Bền cự nự lại. Hai cha con nói qua nói lại một hồi ông Tư mới chịu vào cùng con. Ông Tư chèo ghe đến sát thằng Bền thì vấp phải cái cọc nằm khuất dưới dòng nước. Chiếc ghe chao đảo, suýt lật úp. Thằng Bền thấy vậy được sức quát lớn: “Đấy, ba thấy chưa. Ham hố chi cho khổ vậy, nhà đâu có thiếu ăn đâu mà lo”.

Sợ ông Tư lại chèo ghe ra mấy thửa ruộng, thằng Bền xin chỗ làm nghỉ mấy hôm. Mấy hôm ở nhà, nó ra sức khuyên ông Tư bỏ ruộng, nhưng ông vẫn chưa trả lời dứt khoát. Lần nào ông Tư cũng nói lãng, bảo để tao xem lại, năm này xui thôi, chứ làm gì xui mãi thế được.

Nước rút sau hai ngày sau, lúa ngã rạp, lẫn trong bùn đất. Ông Tư đứng trên bờ nhìn xuống tiếc đứt ruột. Thằng Bền đi ra đứng bên cạnh, bảo lúa vậy thì bỏ đi chứ gặt về làm gì nữa. “Bỏ sao được mà bỏ, gặt về phơi để dành cho gà ăn cũng được”, ông Tư nói. Thằng Bền bĩu môi: “Gà thì ăn bao nhiêu. Mấy đám ruộng bùn này giờ mà lội xuống gặt thì khổ”. Ông Tư nghe vậy thì quát lớn “Bây không làm thì để đó tao làm”. “Thì nói vậy chứ ai bảo không làm đâu”, Bền nói.

Hôm sau nước lũ rút cạn, nắng lên, cả làng đổ xô đồng gặt lúa. Ông Tư thuê một cô trong làng, thêm hai đứa con và thằng Bền đi gặt đám lúa bị ngập. Bà Nhàn ở nhà lo cơm nước. Năm người làm quần quật một buổi sáng chỉ được nửa sào ruộng. Thằng Bền đứng lên ngồi xuống, đấm lưng thùm thụp uể oải bảo ông Tư bỏ quách đi cho xong. “Mày không làm thì lên đi, để đó tao làm, đừng có mà bàn lùi”, bị quát, thằng Bền đành im lặng tay vớt một vài cọng lúa trong sự ấm ức.

Làm được một lúc đến trưa, chuẩn bị nghỉ thì ông Tư bị chiếc liềm cứa một nhát vào ngón áp út, suýt đứt lìa, máu chảy ra ồ ạt. Thằng Bền thấy vậy vội chạy đến. Mọi người gặt gần đó cũng chạy lại giúp sức dìu ông Tư lên bờ ngồi. Thằng Bền chạy về lấy ô tô chở ông Tư ra bệnh viện thành phố. Ông được nối lại ngón tay sau ca phẫu thuật kéo dài ba giờ đồng hồ. Vài ngày sau, ông Tư ra viện, mấy đứa con ý định đưa bố mẹ lên thành phố ở để còn chăm vết thương cho lành. Nhưng ông Tư từ chối, lớn tiếng bảo: “Cái vết thương này ăn thua chi, tụi bây cứ lo quá!”.

Mấy sào ruộng thu hoạch chưa xong thì xảy ra chuyện, thằng Bền cũng chẳng còn sức đâu mà gặt tiếp. Một số lúa đã gặt nó thuê xe chở về. Lúa lẫn bùn đất, cái nảy mầm, cái đen thối. Đám gà cũng chẳng thèm để ý đến. Thằng Bền lại có cớ để nói mấy lời hờn giận với ông Tư.

Ông Tư ngồi trên chiếc ghế tựa nhìn ra đống lúa, cũng muốn nói gì đó nhưng thấy mình làm khổ mấy đứa con quá nên chỉ im lặng. Trong suy nghĩ của ông đâu đó đã có lúc lóe lên ý định sẽ không làm ruộng nữa, sau khi trải qua những vụ việc vừa rồi.

Vụ mùa sau, ông cho thằng Tuấn xóm trên làm hết cả năm sào ruộng. Mấy đứa con nghe tin vậy thì mừng ra mặt. Thằng Bền điện về nói mỗi tháng sẽ gửi cho bố mẹ vài triệu đồng để ăn uống, bố mẹ không phải làm lụng vất vả nữa. Ông Tư nghe vậy gạt phăng: “Ba mẹ còn mảnh vườn, quanh quẩn cũng đủ ăn. Khi nào hết sức rồi tụi bây nuôi vẫn chưa muộn”.

Xem thêm: Bỏ nhà chạy lũ – Câu chuyện nhân văn cảm động

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Nhìn khuôn mặt ngây thơ của hai đứa cháu nhỏ đang ngồi trên chiếc cao bà không kìm được nước mắt. Nước đã dâng tới ngang hông rồi, bà Hai lúc này chẳng còn một ý nghĩ nào việc chuyện chạy lũ nữa.

Bỏ nhà chạy lũ – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Những ngày này, từ miền ngược đến miền xuôi, từ nông thôn đến thành thị, đâu đâu cũng cũng quyên góp, ai ai cũng muốn chung tay chia sẻ, từ miếng cơm, tấm áo, chai nước, lọ dầu đến những vật dụng cần thiết nhất như thuyền xuồng, áo phao,...để giúp người vùng lũ vượt qua cơn hoạn nạn.

Ấm lòng những câu chuyện tình người trong bão lũ: Miền Bắc gọi, cả nước đáp lời!
0 Bình luận

Trước giờ toàn “con làm cái mang” giờ đến nhà chị thì lại “cái làm con mang”. Nghĩ đến công lức làm lụng bao lâu giờ đổ sông đổ biển hết, chị lại chảy nước mắt.

Cái dại con mang – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Trước giờ toàn “con làm cái mang” giờ đến nhà chị thì lại “cái làm con mang”. Nghĩ đến công lức làm lụng bao lâu giờ đổ sông đổ biển hết, chị lại chảy nước mắt.

Cái dại con mang – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Cô gái cao 68cm lấy chồng điển trai 1m68, chuyện tình đũa lệch này đã khiến nhiều người bất ngờ và ngưỡng mộ bởi nghị lực phi thường của cả hai.

Tình yêu “đũa lệch” – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Hàng tháng tôi cho con dâu gần hết tiền lương hưu của mình, nhưng sau lần vô tình gặp bà thông gia ở chợ, tôi quyết định ngừng chu cấp vì thấy lòng tốt của mình đặt nhầm chỗ.

Lòng tốt đặt nhầm chỗ - Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 6 ngày trước
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng” không chỉ là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, mà còn là một lời cảnh tỉnh sâu sắc về dấu ấn mà mỗi con người để lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 09/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất