Cách mẹ thương con thật lạ - Câu chuyện nhân văn cảm động

Vậy là mẹ Hòa đã về cõi vĩnh hằng được 1 tuần. Ở tuổi 75 ai cũng bảo bà đi thế là thanh thản bởi các con ai cũng trưởng thành, ổn định cả. Chỉ có Hòa hiểu mẹ còn nhiều trăn trở buồn thương lắm… Ngồi bên di ảnh của mẹ, Hòa trầm ngâm nhớ về những ngày xa xưa.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Ngày đó Hòa còn bé lắm, chỉ tầm 3-4 tuổi nên chưa hiểu được nỗi đau mất cha. Sau này lớn lên nghe mọi người nói chuyện Hòa mới hiểu ngày đó mình mồ côi cha, song may mắn còn có mẹ. Mẹ Hòa thương con lắm, ai làm mối cũng không chịu, nhất quyết ở vậy tần tảo làm lụng nuôi con. Nhà có 2 đứa con trai, anh cả lớn hơn Hòa, hiểu được sự khó khăn vất vả của mẹ nên đòi nghỉ học sớm cùng mẹ đi làm kiếm tiền nuôi em nhưng mẹ không chịu. Dù vất vả thế nào mẹ cũng quyết nuôi hai con nên người. Hòa vẫn nhớ rõ năm lớp 7 vì mải ham chơi chểnh mảng việc học hành mà phải nhận cơn giận lôi đình và một trận đòn roi từ mẹ.

Tính nóng vậy thôi nhưng mẹ thương con lắm, nhất là Hòa, vì thiệt thòi mất cha từ bé nên mẹ với anh cả dành hết tình thương yêu cho Hòa. Bà lúc nào cũng bắt Hòa học hành tử tế để sau này không phải khổ. Năm Hòa học lớp 12, anh cả học năm 3 đại học, nhà vẫn nghèo xác nghèo xơ, mẹ phải làm đủ thứ việc, tất bật từ sáng đến khuya để có tiền lo cho hai anh em. Nhìn vào sự tần tảo của mẹ an hem Hòa chỉ biết ngậm ngùi báo hiếu bằng việc bảo ban nhau học hành.

Ngày Hòa đưa giấy báo đại học cho mẹ, bà lặng lẽ cười, nhưng Hòa biết trong nụ cười ấy còn chất chứa cả nỗi lo. Phía trước chắc chắn là những ngày tháng khó khăn cho mẹ khi phải gồng gánh nuôi nấng hai đứa con trai đang tuổi ăn học. Sáng sớm ngày nhập học, mẹ dậy sớm nấu cơm cho Hòa ăn. Ăn sáng xong, Hòa xúc động cúi chào mẹ lên đường. Mẹ ôm chặt lấy Hòa, căn dặn: “Con đi đường cẩn thận nhé, phải tự biết chăm sóc cho mình, mẹ ở xa nên không lo cho con từng chút được”.

cach-me-thuong-con-that-la-cau-chuyen-nhan-van-cam-dong (1)

Đó là lần đầu tiên Hòa đi xa nhà, xa những vài trăm cây số. Ra đến cổng, Hòa ngoái lại nhìn căn nhà thân yêu của mình, nơi Hòa đã sống với những vui buồn 18 năm trời. Hòa bất chợt bắt gặp ánh mắt âu yếm của mẹ đang nhìn theo, thấy Hòa quay lại mẹ vội lảng đi chỗ khác. Dù ở xa nhưng Hòa vẫn nhận ra những giọt nước mắt của mẹ đang lăn dài trên đôi gò má sạm nắng. Mắt Hòa chợt cay xè! Xe chuẩn bị chạy, Hòa thò đầu ra khỏi xe, nhìn về hướng nhà. Bỗng, thấy dáng mẹ tất tả chạy lại, đến trước cửa xe, mẹ vừa thở hổn hển vừa dúi vào tay Hòa một bọc giấy nhỏ: “Con cầm theo cái này để phòng thân, nhớ giữ cho kỹ nhé!”, Nói xong, bà vội vàng xuống để xe chạy kịp giờ. Dáng mẹ khuất bóng, Hòa lặng lẽ mở bọc giấy mẹ đưa ra xem, bên trong là một đôi bông tai và chiếc nhẫn vàng. Hòa sửng sốt, đây chẳng phải là đồ cưới của mẹ sao, mẹ đã giữ gìn rất cẩn thận, dù có túng quẫn thế nào cũng không đem ra bán. Đó là vật kỷ niệm thiêng liêng, là quà bà ngoại tặng mẹ ngày cưới, mẹ quý chúng còn hơn máu thịt mà. Hòa nuốt nước mắt vào trong, thầm hứa trong lòng sẽ chăm chỉ học tập để không phụ lòng mẹ. Hòa cũng tự hứa là mình sẽ không bao giờ bán những kỷ vật này đi.

Sau nhiều năm nỗ lực, Hòa ra trường với tấm bằng giỏi và được nhận vào một công ty lớn. Mức lương khá đồng nghĩa với việc Hòa phải làm việc nhiều hơn, thời gian nghỉ cũng ít hơn. Thế là số lần về thăm mẹ ngày càng ít, số lần gọi điện cũng thưa thớt dần. Mỗi lần Hòa gọi về mẹ vui lắm, kể chuyện đủ thứ. Mẹ nhớ Hòa nhưng lại không bao giờ giục Hòa về thăm nhà. Bà lúc nào cũng sợ mình sẽ cản bước chân con. Lần nào trước khi cúp máy mẹ cũng dặn: “Mẹ ổn, con cứ tập trung lo công việc cho tốt nhé. Đừng lo lắng gì cho mẹ cả”.

Cứ thế, Hòa vô tư nhận sự quan tâm và cả vị tha của mẹ mà quên đi rằng ở quê nhà còn có một mẹ già đang mỏi mắt đợi con. Một phần nữa cũng vì Hòa ỷ lại vào anh trai Hòa học xong đã về làm gần nhà để tiện bề chăm nom mẹ.

Mới đây, anh trai gọi điện báo mẹ bị ốm mong Hòa về thăm, nhưng Hòa ngập ngừng bảo: “Em đang đi công tác bên Mỹ, phải hơn chục ngày nữa mới về được”. Hòa nghĩ mẹ cũng chỉ ốm đau tuổi già, một vài bữa nữa về cũng không sao, Hòa không hề biết rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội gặp mẹ lần cuối. Đến khi Hòa nhận được điện của anh trai lần nữa thì mới hay mẹ đã ra đi mãi mãi.

Hòa ân hận vô cùng vì không về thăm mẹ. Mở chiếc tủ, Hòa cầm ra cái hộp nhỏ đựng đôi bông tai và chiếc nhẫn mẹ đưa ngày nào, hai hàng nước mắt chảy dài. Hòa đã làm được lời hứa là nhất định không bán vật kỷ niệm của mẹ. Nhưng Hòa đã không còn cơ hội để đưa lại cho bà vật kỷ niệm mà mẹ một đời nâng niu. Cả một đời mẹ đã thương con, thương theo cách của mình… Cả đời này con nợ mẹ, mẹ ơi!

Xem thêm: Trèo cây mất tuổi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

“Chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng”, 20 năm trước mẹ tôi đêm đứa trẻ mồ côi về nuôi để rồi tuổi già được sống trong viên mãn, hạnh phúc.

Con nuôi báo ơn – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Cậu Ba dọn lên thành phố ở, ngôi nhà cũ chờ hoài không thấy người chủ về thăm. Có lẽ nó không trách hờn chi, bởi những ngày mưa dầm, tiếng cậu ho hoài không dứt nổi, tiếng ho vang cao hơn cả tiếng mưa gió rầm rì bên ngoài.

Ngôi nhà cũ – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Lúc nhỏ mẹ hay mắng “Trèo cây coi chừng mất tuổi”, nghe liền sợ lắm. Lớn lên mới biết đó chỉ là cách nói khéo để bọn nhỏ chúng tôi khỏi trèo cây kẻo bị ngã.

Trèo cây mất tuổi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

“Lương ngôn nhất cú tam đông noãn, thương nhân nhất ngữ lục nguyệt hàn” - nghĩa là, một câu nói tử tế có thể làm ấm lòng người 3 đông, một câu nói tổn thương có thể khiến người ta sống giữa tháng 6 mà cảm lạnh. 

Cổ nhân nói: Lời nói chính là phong thủy cuộc đời
0 Bình luận

Trong Đạo đức kinh, Lão Tử giảng rằng, những người biết đủ mới là người giàu nhất. 

Cổ nhân dặn: Biết thỏa mãn là người giàu, hậu đạo là người tốt, bình phàm là cao nhân
0 Bình luận

“Ngẩng đầu ba thước có Thần linh" là câu nói ai cũng biết nhưng phía sau vẫn còn một vế nữa, ẩn chứa ý nghĩa thâm sâu.

Cổ nhân nói: “Ngẩng đầu ba thước có Thần linh; không sợ người biết, sợ mình biết”
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 4 giờ trước
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 24 giờ trước
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng” không chỉ là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, mà còn là một lời cảnh tỉnh sâu sắc về dấu ấn mà mỗi con người để lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng  thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 05/07
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 04/07
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 03/07
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 02/07
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 01/07
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 29/06
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất