Sự hy sinh của mẹ - Câu chuyện nhân văn cảm động

Nhìn thấy cử chỉ âu yếm mẹ dành cho bố, chúng tôi thầm nể phục sự hy sinh của mẹ. Nhờ có mẹ mà chúng tôi được khôn lớn trưởng thành trong tình yêu thương.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Hơn 70 tuổi, mẹ tôi vẫn ngồi cần mẫn đan nón. Mặc dù có lương hưu nhưng mẹ vẫn làm việc để đỡ buồn chân tay, phần cũng muốn có thêm thu nhập để phụ giúp con cháu. Mẹ vừa khâu nón, vừa mỉm cười, nhưng dù có cười to, ánh mắt mẹ vẫn hiện hữu một nỗi buồn sâu thẳm.

Tôi vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên bố bị bệnh là lúc tôi đang học lớp 1. Mọi người trong nhà hốt hoảng đưa bố đi viện bằng xe ba gác, còn tôi bé nhất nên ở lại trông nhà. Sợ bố không qua khỏi, tôi nước mắt lưng tròng, bắc ghế với lên ban thờ các cụ, thắp nén nhang cầu mong bố nhanh khỏi bệnh. Vậy mà cũng 30 năm có lẻ trôi qua rồi…

Tôi sinh ra trong một gia đình có bố làm bộ đội, mẹ làm giáo viên. Nhà tôi tuy đông anh em nhưng vì là con út nên tôi luôn được mọi người chiều chuộng. Gia đình tôi lúc nào cũng rộn tiếng cười. Ấy vậy mà chỉ trong một đêm, cái không khí ấm áp ấy chẳng còn nữa, thay vào đó là những cơ cực, khiến người phụ nữ mỏng manh, yếu đuối như mẹ tôi phải gồng mình đứng dậy lo toan. Bố tôi bị tai biến, nằm liệt giường ở viện. Ngoài giờ dạy học, mẹ phải tranh thủ lên chăm bố. Bốn 4 em tôi ở nhà tự trông nhau, chưa phụ giúp được gì, chỉ biết cầu mong cho bố mau khỏi bệnh. Những lúc tranh thủ được về nhà, mẹ chỉ kịp nấu cho chúng tôi bữa cơm “tươi” có thịt, rồi lại vội quay đi.

Ông bà nội tôi mất sớm, bác gái lấy chồng tít trong Nam, kinh tế khó khăn nên 20 năm rồi chưa về thăm quê lấy một lần. Nhà khó khăn, lại thêm con nhỏ, neo người, mọi gánh nặng đổ dồn lên đôi vai mẹ.

su-hy-sinh-cua-me-cau-chuyen-nhan-van-cam-dong (1)

Những năm bố ốm, một mình mẹ xoay sở thuốc thang, nhiều lần bệnh viện trả về, bố khuyên mẹ nên chấp nhận số phận. Nhưng mẹ kiên quyết bảo “còn người, còn của”. Nhà có gì mẹ cũng bán hết để lấy tiền thuốc men cho bố. Là giáo viên, mẹ xin dạy dồn tiết, dạy xong lại đạp xe hơn 30km đến bệnh viện chăm chồng. Anh chị tôi lớn hơn thi thoảng đi học về cũng tranh thủ chăm bố đỡ đần mẹ. Những lúc đó mẹ lại đi bắt cua, bắt rắn, làm kem… bán lấy tiền xoay xở thuốc men cho bố và nuôi chúng tôi. Có những lúc hàng xóm hay bạn bè đến chơi, nhìn vào căn nhà đơn sơ không có lấy một món đồ giá trị, người chồng ốm đau và 4 đứa con đang tuổi ăn học, ai cũng lắc đầu. Có người còn khuyên mẹ tôi từ bỏ để bắt đầu cuộc sống mới cho đỡ vất vả. Những lúc đó, mẹ thường ôm chúng tôi vào lòng, nắm chặt tay bố mà khóc rồi tự hứa: “Không bao giờ mẹ làm thế đâu các con ạ!”.

Mấy chục năm trước, y học chưa phát triển, căn bệnh liệt dây thần kinh trung ương của bố khiến các y bác sĩ đều bó tay. Bố cứ vậy, lúc mê, lúc tỉnh, thậm chí có những lúc bố không nhận ra mình là ai, đuổi vợ, đánh con. Rồi có thời gian bố nằm liệt cả tháng trời, mẹ lại phải nâng giấc, vệ sinh cá nhân để người bố luôn sạch sẽ. Những lúc đó, mẹ hay nói với chúng tôi rằng, các con đừng chấp, phải thương, phải trò chuyện với bố để bố nhanh khỏe nhé.

Đưa bố về nhà chăm sóc, mẹ cũng đỡ phải đi lại vất vả hơn vì không phải đi lại xa xôi nữa. Những đêm dài thao thức không ngủ, chăm chồng, mẹ gầy sọp đi, mắt thâm quầng. Nhưng mẹ không một lời oán trách, chỉ thương chúng tôi thiệt thòi, thiếu thốn. Những lúc nhìn thấy con nhà hàng xóm được bố dẫn đi chơi, mẹ lại ôm tôi – đứa con út vào lòng như để nói rằng: Mẹ sẽ thay cha chăm sóc các con.

Trước kia, còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đã có lúc tôi còn nghĩ nếu bố mất đi thì có lẽ mẹ sẽ đỡ vất hơn. Nhưng lớn hơn, nhìn thấy những lúc mẹ đau khổ khi tưởng bố không qua khỏi, tôi lại sợ cái suy nghĩ ngu dại của mình xảy ra. Nhiều lúc tôi hỏi vì sao mẹ lấy bố, mẹ lại mỉm cười nói: “Ngày trước, mẹ cũng có nhiều người tán tỉnh lắm đấy, nhưng bà ngoại thường bảo bố con nghèo nên sẽ thương, sẽ biết trân trọng mẹ. Ngẫm cho cùng là cái duyên, cái số thôi con”.

30 năm chăm chồng ốm, mẹ vẫn còn nhớ như in chuyện 12 lần đặt áo quan sẵn chuẩn bị cho bố. Có lúc thì vào mùa nóng, có khi lại vào mùa đông giá rét. Đặc biệt, có lần 30 tết, ai nấy đều tưởng bố hấp hối ra đi luôn nên hàng xóm láng giềng đến quanh nhà, người lo đặt áo quan, người căng bạt… Nhưng ông trời thương, bố lại tỉnh.

Nhà tôi có 4 anh chị em, thì có tới 3 người phải cưới chạy tang, vì lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bố mất, phải hoãn đám cưới. Những lúc dựng vợ, gả chồng cho con xong, mẹ lại vào thì thầm với bố rằng, các con đã lớn khôn, nay là ngày vui mà sao ông không tỉnh lại? Giọt nước mắt, nỗi buồn, niềm vui cứ vậy xen lẫn. Buồn vì chồng vẫn nằm đó suốt mấy chục năm nay, vui vì các con đã khôn lớn, xây dựng tổ ấm cho mình. Năm tháng qua đi, nhờ vào tình thương bao la của người vợ đảm, sự hy sinh chăm sóc của mẹ, mà bố tôi đã dần dần ổn định sức khỏe, ai cũng bảo như một phép màu kỳ diệu.

Năm nay bố tôi đã 75 tuổi, còn mẹ 73 tuổi. Mặc dù bố không khỏe mạnh như người ta, nhưng vẫn có thể đi lại, trò chuyện với mọi người và quan trọng như mẹ tôi hay nói: “Bố vẫn là cái bóng, dù không là chỗ dựa, nhưng vẫn là người hiểu những gì mẹ tâm sự, là nơi mà khi đi mẹ lại muốn về”.

Mỗi lúc nhắc tới chuyện xưa, mẹ thường bảo yêu với bố rằng: “Ông là cái nợ mà tôi chưa trả xong trên đời này”. Bố tôi vốn ít nói, chỉ nhìn mẹ tủm tỉm cười. Nhưng hơn ai hết, bố biết tính mạng mình có được là nhờ sự hy sinh, chăm sóc của người vợ. Tay bố run run vì mắc bệnh Parkinson do dùng nhiều thuốc, không cầm được bát cơm lên. Mỗi bữa ăn, mẹ tôi lại nhẹ nhàng bón những miếng cơm, miếng cháo cho bố. Nhìn thấy cử chỉ âu yếm ấy, chúng tôi thầm nể phục sự hy sinh của mẹ.

Giờ đây, khi chúng tôi đã khôn lớn, cũng có cuộc sống khá giả, muốn đón bố mẹ ở cùng, nhưng mẹ không đồng ý, bà nói rằng: “Con chăm cha, không bằng bà chăm ông”. Hai bố mẹ tôi vẫn sớm tối có nhau, tình yêu của mẹ chính là thước đo cho lòng nhân ái của một người phụ nữ Việt.

Xem thêm: Con sợ mất danh dự vì cha mẹ già ly hôn – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Cụ bà qua đời để lại tài sản hơn 5 tỷ đồng cho con rể, các con ruột không nhận được một đồng. Biết được lý do đằng sau, mọi người đều gật gù ủng hộ.

Hơn cả con ruột – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Từ ngày về làm dâu, Ngân chưa bao giờ cảm nhận được chút tình cảm, quan tâm từ mẹ chồng. Lúc nào bà cũng cau có, trách móc, áp đặt con dâu làm theo ý mình một cách hết sức vô lý.

Mẹ chồng gia trưởng – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Nhận được tin nhắn của con gái, ông cả đêm trăn trở, nghĩ mãi về con đường về nhà ngày mai. Gần 30 năm trước, khi rời khỏi nơi đó, ông chẳng bao giờ nghĩ sẽ có một ngày qua trở lại.

Đường về nhà chờ ba – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Cuốn sách "Muôn kiếp nhân sinh" chỉ khoảng 300 trang sách nhưng đã để lại nhiều bài học nhân sinh sâu sắc.

13 bài học sâu sắc từ cuốn sách 'Muôn kiếp nhân sinh'
0 Bình luận

"Nhà giả kim" không chỉ là một cuốn sách mà còn là nguồn cảm hứng cho hàng triệu người trên thế giới. Dưới đây là 10 bài học hay được rút ra từ sách.

10 bài học đáng nhớ từ cuốn sách 'Nhà giả kim'
0 Bình luận

"Những kẻ xuất chúng" của Malcolm Gladwell là một ngọn hải đăng soi rõ con đường phía trước. Qua mỗi trang sách, Gladwell không chỉ phá vỡ những quan niệm truyền thống về tài năng và nỗ lực, mà còn giúp chúng ta mở rộng tầm nhìn về những yếu tố không ngờ tới đằng sau những thành tựu vĩ đại.

Bạn sẽ thành công nếu thấm nhuần 5 bài học từ 'Những kẻ xuất chúng'
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất