Sống lâu hay sống sâu – Câu chuyện sâu sắc bổ ích cho đời

“Sống lâu hay sống sâu” là một câu chuyện ý nghĩa, giúp bạn tìm ra chân lý thực sự của cuộc đời này, không phải sống lâu hay sống thọ mà là sống để cống hiến!

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Câu chuyện “Sống lâu hay sống sâu”

Tôi nghĩ ở đời ai mà chẳng mong mình được sống lâu, sống thọ. Tôi cũng đã từng như vậy. Cho đến một ngày tôi tận mắt chứng kiến những năm tháng cuối đời của bạn thân cha tôi, một nghệ sĩ nhiếp ảnh khá nổi tiếng. Ông từng đạt nhiều giải thưởng về nhiếp ảnh cả trong nước và quốc tế, có một người vợ xinh đẹp, hết lòng yêu thương chông, chăm sóc các con trưởng thành chu đáo. Nhiều người xem người bạn ấy của cha như hiện thân của sự sung sướng, hạnh phúc và đủ đầy.

Tôi được ông coi như con, có lần hai bác cháu ngồi thưởng trà, tôi bảo: “Trong mắt con bác là người hạnh phúc nhất trần gian đấy ạ!”.

Bác nhìn tôi hiền từ bảo: “Khi nào nhắm mắt xuôi tay mới biết mình sướng hay khổ con ạ!”

Năm bác 75 tuổi, căn bệnh tai biến mạch máu não ập đến bất ngờ. Gia đình đưa bác đến bệnh viện cấp cứu kịp thời nên qua khỏi nhưng để lại di chứng là liệt nửa người kèm theo nói ngọng. Con cái thành đạt, bận rộn với công việc nên việc chăm sóc bác ấy trông cậy cả vào bác gái. Mà bác gái đã tuổi cao, mắt kém nên trong lúc chăm sóc thì bị vấp ngã cầu thang, gãy xương hông. Thế là cả hai bác cùng nằm liệt một chỗ.

Con bác thuê người giúp việc, nhưng việc chăm sóc hai người già bị liệt quá mức cực nhọc nên chẳng ai làm được lâu dài. Cứ tuyển được người được vài hôm họ lại nghỉ. Bí quá, các con gửi hai bác vào một trung tâm dưỡng lão tư nhân.

Thương bác, gần như tuần nào tôi cũng ghé vào thăm. Bác cháu trò chuyện rất vui vẻ. Tuần nào tôi bận quá không vào là bác đều điện thoại kêu nhớ. Thời gian đầu các anh chị con bác còn luân phiên vào thăm bố mẹ, nhưng rồi những cuộc thăm viếng thưa dần, sau này tính bằng mỗi tháng – đó là ngày nộp tiền cho trung tâm.

Song-lau-hay-song-sau-Cau-chuyen-sau-sac-bo-ich-cho-doi-5

Tôi vẫn cố gắng dành thời gian vào thăm bác đều đặn. Mỗi lần vào tôi lại cố gắng kể những câu chuyện vui cho bác nghe. Nhưng bác thì ít nói, ít cười dần. Đôi mắt ngày càng u uất. Nhiều lần, bác nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn, tôi biết bác bị trầm cảm nặng. Mà ở trung tâm dưỡng là này chẳng riêng gì bác bị, nhiều người vào đây thời gian đầu thì hoạt bát, vui vẻ, cười nói rổn rang. Ấy vậy mà về sau, tiếng nói tiếng cười cứ tắt dần rồi im bặt, có những lần nhìn mắt ai cũng dại đờ ra khiến tôi có cảm giác mình đang ở bệnh viện tâm thần.

Người già rất cần tình thương, nhất là sự quan tâm của con cháu. Nhưng con cháu còn mải mê trong vòng quay của cơm áo, gạo tiền nào đâu có nhiều thời gian dành cho cha mẹ.

Hơn 4 năm trong trung tâm dưỡng lão, bác mất vào một đêm giông gió. Chẳng ai biết bác mất giờ nào, đến 7 giờ sáng ngày hôm sau cô nhân viên vào phòng thay bỉm và vệ sinh cá nhân thì thấy bác đã cứng người, nhưng mắt vẫn mở.

Con cháu đưa thi hài bác về quê mai táng. Khách từ khắp các tỉnh thành kéo về viếng hương nườm nượp, đủ các thành phần, tầng lớp. Con đường vào làng tắc nghẽn ô tô, vòng hoa rợp ngõ, cả làng cả xóm cứ trầm trồ trước đám tang hoàng táng nhất trong lịch sử làng từ trước đến nay. Ai cũng khen bác sướng nhất làng, họ bảo: “Sống sướng, chất cũng sướng. Bỏ một kiếp người”.

Riêng tôi, lúc đứng trước linh cữu, nhìn di ảnh của bác cười hiền hậu tai tôi bỗng vẳng tiếng bác ngày trước “Lúc nhắm mắt xuôi tay mới biết mình sướng hay khổ”. Trong tôi khi đó chợt vọng lên câu hỏi: “Sống lâu hay sống sâu mới thực sự là giá trị lớn nhất của đời người?”

Song-lau-hay-song-sau-Cau-chuyen-sau-sac-bo-ich-cho-doi-3

Cho đến một ngày kia, chứng kiến cái kết của người em thân thiết, tôi mới tìm được câu trả lời cho mình. Em ấy tên là Vinh, là một kỹ sư tin học cho một tập đoàn viễn thông quốc tế tại Việt Nam. Lớp 7, em bị bệnh thấp khớp chạy vào tim, tìm hiểu về bệnh mới biết sự sống của em có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào.

Mặc dầu vậy, Vinh không hề sợ hãi, lúc nào em cũng sống tràn đầy năng lượng, yêu đời, nhiệt huyết. Hàng tuần, từ thứ 2 đến thứ 6 em làm việc cho tập đoàn. Thứ 7, chủ nhật thì dành thời gian cho hoạt động thiện nguyện. Khi thì phóng xe máy về quê hướng dẫn nông dân cách trồng trọt, chăm sóc rau củ sạch, lúc thì phóng lên miền núi dạy cho trẻ em dân tộc con chữ, vận động mọi người quyên góp xây dựng trường cho các em. Tôi có cảm giác bao nhiêu năng lượng em đều dành hết cho mọi người.

Một lần, tôi hỏi em: “Vinh có sự chết không?”

Em cười bảo: “Em không, em thấy cái chết không hề đáng sợ. Nếu số mình phải chết thì xin thêm một phút cũng không được, vì thế buồn làm gì cho sầu khổ, đời cho em bao nhiêu ngày thì em cứ vui tươi và yêu thương hết thảy. Khi chết, thân thể rồi cũng về với cát bụi, chỉ có những gì mình đã làm là còn với gia đình, bạn bè, mọi người và vũ trụ”.

Song-lau-hay-song-sau-Cau-chuyen-sau-sac-bo-ich-cho-doi-2

Vinh mất trong một chuyến đi thiện nguyện xây trường cho trẻ em ở Sơn La ở tuổi 32 vì bệnh tim. Hơn 2000 người đã đến viếng hương, đưa tiễn em đoạn đường cuối cùng.

Tôi vẫn “thấy” Vinh ở khắp mọi nơi, trong những thanh niên đến với những bản làng xa xôi để thực hiện những chương trình thiện nguyện với mong muốn giảm bớt sự thiếu thốn, nghèo khổ của bà con. Tôi “thấy” Vinh trong hình dáng các bác sĩ ngày đêm trên tuyến đầu chống dịch, đem lại sự sống cho mọi người. Những người tận hiến cho đời như Vinh giúp tôi thấm thía lời nói của cố Hòa Thượng Thích Phổ Tuệ: “Sống được bao nhiêu năm không phải là thước đo giá trị của đời người. Vấn đề là sống để thực hiện sứ mệnh gì, mang lại lợi ích gì cho đời, cho đạo”.

Thước đo của đời người không phải là sống lâu hay sống sâu mà chính là sự cống hiến, dâng tặng cho mọi người trí tuệ, tình yêu thương của mình. Và nếu không có gì để cho đi thì bạn vẫn còn sự ân cần, nụ cười hay lời nói tử tế để làm ai đó cảm thấy tốt hơn.

Xem thêm: Cố tìm lỗi sai của người khác không làm bạn hạnh phúc hơn

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

“Tình mẫu tử chân chính là một quá trình rút lui khéo léo” là một bài học sâu sắc giúp bạn hiểu thế nào mới thực sự là một người cha, người mẹ thành công!

“Tình mẫu tử chân chính là một quá trình rút lui khéo léo” – Câu chuyện sâu sắc dành cho bậc cha mẹ ở đời
0 Bình luận

Nuôi dưỡng, giáo dục con cái chưa bao giờ là điều đơn giản. Tính cách của một đứa trẻ sẽ phản ánh rõ rệt cách dạy con của cha mẹ.

4 câu chuyện và bài học dạy con sâu sắc, giúp con thành người tài đức sau này
0 Bình luận

“Chuột sa liễng mỡ” là một bài học sâu sắc, cho bạn hiểu rằng tinh thần đoàn kết trong một tập thể quan trọng đến nhường nào, nếu không có nó bạn sẽ khó lòng đạt được thành công.

“Chuột sa liễng mỡ” – Câu chuyện đáng suy ngẫm về tinh thần đoàn kết và lòng đố kỵ ở đời
0 Bình luận

Tin liên quan

“Đừng bao giờ đánh mất niềm tin” là một câu chuyện thú vị, một bài học nhân văn về sự giúp đỡ người khác, một hành động đơn giản của bạn khi cần có thể thắp sáng ước mơ của người khác.

Đừng bao giờ đánh mất niềm tin – Câu chuyện nhân văn thú vị
0 Bình luận

Làm việc tốt giúp người không cần nhận hồi đáp chỉ mong người được giúp hứa một điều “Hãy giúp người khác khi họ cần”, vậy là đủ rồi!

Làm việc tốt không cần báo đáp chỉ cần được thực hiện lời hứa – Câu chuyện nhân văn
0 Bình luận

Cuộc đời của mẹ - Câu chuyện nhân văn sâu sắc, đầy nước mắt, giúp bạn có cái nhìn khác hơn về hạnh phúc thực sự của một đời người.

Cuộc đời của mẹ - Câu chuyện cảm động đầy nhân văn
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng  thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Hải An
Hải An 18 giờ trước
Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 2 ngày trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 7 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 29/06
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất