Ông ngoại là “liều vitamin” vô hạn của đời tôi – Câu chuyện nhân văn cảm động

Sau này khi đã trưởng thành, những kỷ niệm về ông ngoại vẫn đó, trong một vùng ký ức ấm áp tựa như một “liều vitamin” đặc biệt, có hạn sử dụng cả đời này để tôi dựa vào mỗi khi nhớ đến.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Tôi vẫn còn nhớ một cái Tết rất xa, thời tôi lên 5-7 tuổi, nửa đêm pháo nổ đùng đùng, tôi sợ nên nằm rúc dưới cánh tay ông ngoại, Chênh chếch trên đầu hai ông cháu là chiếc radio cũ kỹ chạy bằng pin, phát ra những câu chèo, ca cổ mừng năm mới.

Rồi bỗng đâu đó vang tên tiếng gào khóc: “Cứu con tôi với ông Sâm ơi! Pháo nổ lòi bụng nó rồi!”. Ông nghe thấy bật dậy như lò xong, cắp túi đồ nghề đạp xe đi, dáng lầm lũi trong đêm. Cậu tôi lúc ấy là sinh viên trường y về nghỉ tết cũng chạy đi theo để phụ bố.

Ông ngoại tôi là trạm trưởng trạm y tế xã. Vào những năm 1980 quê tôi vẫn còn thiếu bác sĩ nên ông kiêm đủ thứ nào là chữa bệnh cho con nít, người lớn lẫn người già, kể cả việc đỡ đẻ. Dạo bé, bố mẹ tôi hay đi công tác xa, tôi ở với ông bà ngoại thường xuyên nên thường theo ông ra trạm. Trạm xá có một hành lang dài rợp mát bóng nhãn, tôi thường ngồi ở đấy chơi mỗi khi ông bận việc. Tôi vẫn còn nhớ rõ những tiếng khóc váng của những đứa trẻ được ông đỡ ra khỏi bụng mẹ. Mỗi khi đỡ đẻ xong ông thường ra ngoài với nụ cười rất tươi, nhưng cũng đôi khi là dáng vẻ xanh xao, liêu xiêu khi phải truyền máu cho bệnh nhân vì nguồn máu dự trữ thiếu. 

Đáp lại tấm lòng bác sĩ dạo ấy thường là túi cam, túi ổi, sang hơn thì là túi trứng vịt lộn hoặc lâu lâu có con gà, con vịt ông treo lủng lẳng trên xe mỗi khi đi thăm bệnh về. Nếu dọc đường đi gặp người quen nào nghèo khó thì túi quà về đến nhà chỉ còn một nửa. Mỗi khi cứu chữa được ca bệnh khó, ông ngoại về nhà với khóe miệng tủm tỉm, mắt hấp háy tươi. Niềm vui giúp bệnh nhân vượt qua cơn nguy nan và những món quà nhỏ ấy là phần thưởng cho sự tận tâm với nghề của ông. Bởi suốt nhiều năm hành nghề cứu người trong nhà không có một tấm bằng khen nào được treo cả.

ong-ngoai-la-lieu-vitamin-vo-han-cua-doi-toi-cau-chuyen-nhan-van (1)

Tôi đi học lớp 1 từ lúc 5 tuổi, bé và còi nhất lớp nên thường xuyên bị bắt nạt. Có dạo, ông thấy cháu gái nhỏ của mình ngày nào cũng phải bê chổi đi quét lớp, thế là ông vào quét lớp cùng tôi rồi mân mê hỏi cho ra những đứa hay bắt nạt bạn bè. Sau đó, ông đi tìm những đứa ấy, chỉ vào cái túi gia cũ kỹ luôn đeo bên mình, giọng nghiêm nghị nói: “Trong này có thuốc và kim tiêm để trị bệnh cho người ốm và cả những đứa hay bắt nạt bạn bè nữa”. Từ hôm ấy tôi thoát khỏi cảnh bị bắt nạt một cách ngoạn mục nhờ ông ngoại.

Một trong những hình ảnh đáng yêu nhất tuổi thơ tôi chính là được ông ngoại chởi sau xe đạp dạo quanh đường làng. Thích hơn nữa là những khi ông rảnh rỗi trồng hoa, chăm cây tôi đi theo sẽ được ông kể bao nhiêu điều hay ho, thú vị về những cây thuốc ông trồng trong vườn nhà. Vườn của ông ngoài cây thuốc, cây hoa còn có rất nhiều các loại cây ăn quả như táo, ổi, na,… Mùa quả chín tôi qua nhà là sẽ được ông dẫn đi hái, ông đi trước cười bảo: “Sướng cháu nhất nhé! Những quả ngon nhất là ông đều để dành cho cháu đấy!”.

Dạo bé, tôi luôn nghĩ mình là đứa nhỏ được ông ngoại cưng chiều, yêu thương nhất trong gần chục đứa cháu của ông. Sau này khi ông đi xa, chị em trò chuyện với nhau tôi mới biết hóa ra đứa nào cũng tin rằng mình là đứa cháu được ông yêu nhất. Nhưng cũng nhờ vậy mà chúng tôi đều được trưởng thành, lớn lên trong hạnh phúc, vui vẻ.

Mỗi khi vô tình nghe một điệu chèo, điệu dân ca cũ, hay thấy một đóa quỳnh, đóa ngọc trâm, một mùa ổi, mùa áo tôi lại nhớ về những ngày êm đềm được sống bên ông ngoại. Và đến giờ, khi ông đã mất nhiều năm rồi thì những hình ảnh, những kỷ niệm với ông vẫn ở đó, trong một vùng ký ức ấp ám, đẹp đẽ của tôi tựa như một “liều vitamin” đặc biệt, có hạn sử dụng cả đời này để tôi dựa vào mỗi khi nhớ đến.

Xem thêm: Bật khóc trước món quà mẹ chồng tặng cháu – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Anh đừng nghĩ rằng em sợ ly hôn, thứ em sợ duy nhất chỉ là con em không có một tuổi thơ tươi đẹp, không có một gia đình ấm êm mà thôi.

Anh nghĩ em sợ ly hôn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Hai năm trước con trai đỗ đại học ở Hà Nội, chồng bàn với chị ra phố tìm việc làm để tiện chăm sóc con luôn, chị ngẫm nghĩ thấy hợp lý nên đồng ý. Nào ngờ quyết định đó là khiến gia đình chị chao đảo…

Gia đình chao đảo khi chồng ra phố - Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Anh thất thểu ra về sau phiên toàn, chua xót khi nhận ra mình đã mất vợ, mất con chỉ vì quá tự tin, coi thường vai trò của vợ trong gia đình.

Mất vợ vì quá tự tin – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Cổ nhân nói "xem đức tại nhẫn, xem phúc tại lượng". Để đánh giá một người có đức hạnh hay không thì phải xem liệu anh ta có nhẫn nhịn được không. Để đánh giá một người có phúc lành hay không, phải xem anh ta có tấm lòng rộng lớn không?

Cổ nhân nói: Hợp nhau ở tính cách, kính nhau bởi tài hoa nhưng thành tri kỷ lại nằm ở nhân phẩm
0 Bình luận

“Lương ngôn nhất cú tam đông noãn, thương nhân nhất ngữ lục nguyệt hàn” - nghĩa là, một câu nói tử tế có thể làm ấm lòng người 3 đông, một câu nói tổn thương có thể khiến người ta sống giữa tháng 6 mà cảm lạnh. 

Cổ nhân nói: Lời nói chính là phong thủy cuộc đời
0 Bình luận

Trong Đạo đức kinh, Lão Tử giảng rằng, những người biết đủ mới là người giàu nhất. 

Cổ nhân dặn: Biết thỏa mãn là người giàu, hậu đạo là người tốt, bình phàm là cao nhân
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 2 giờ trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 2 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
Người xưa nói “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ”, vế sau lại càng thêm thấm thía

Người xưa có câu “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ, dù mệt đến đâu cũng đừng ngồi lên trên đùi người khác”, đây không chỉ là lời dạy mang tính tâm linh mà còn là bài học về đạo đức, cách hành xử trong đời sống thường nhật.

Vợ đẹp vợ xấu – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhiều người hỏi tôi:"Với điều kiện của anh có thể dư sức kiếm được cho mình một người vợ đẹp, sao anh lại chọn cô ấy?”. Nhưng với tôi cô ấy là người vợ đẹp nhất trên thế gian!

Thanh Tú
Thanh Tú 17/06
Người có 4 đặc điểm này về già “vận đỏ như son” đi đâu cũng gặp quý nhân tương trợ, đó là gì?

Có người sống cả đời vất vả, về già vẫn long đong. Nhưng cũng có người, tuổi trẻ nhiều gian truân, đến hậu vận lại được an nhàn, sung túc, đi đâu cũng gặp điều may mắn. Cổ nhân từng nói: “Phúc do tâm sinh, họa phúc tại nhân”, tức là vận mệnh mỗi người không hoàn toàn do số trời, mà phần lớn đến từ chính tính cách và hành vi của họ. Dưới đây là 4 đặc điểm của những người thường được quý nhân nâng đỡ, càng lớn tuổi càng hưởng phúc.

Thanh Tú
Thanh Tú 16/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất