Bật khóc trước món quà mẹ chồng tặng cháu – Câu chuyện đáng suy ngẫm
Biết món quà mẹ chồng tặng thôi nôi cháu ngoại tôi bật khóc tức tưởi vì tủi thân, bế con trai về nhà mẹ đẻ ở.

Vợ chồng tôi đến với nhau mà không nhận được sự đồng tình từ gia đình chồng. Nguyên nhân là vì gia đình tôi khá phức tạp, bố mẹ ly hôn khi tôi còn bé, anh trai lấy vợ rồi cũng ly dị, hiện giờ đang gà trống nuôi con. Chị gái tôi cũng lập gia đình được 3 năm thì bế con về nhà mẹ đẻ tá túc do không chịu nỗi thói vũ phu của chồng. Bố chồng tôi bảo một gia đình toàn bỏ chồng bỏ vợ thì sẽ có truyền thống, sợ tôi và Quý đến với nhau cũng chẳng được bền lâu.
Nhưng rồi tôi có bầu, gia đình anh dù không ưng ý nhưng vẫn đồng ý tổ chức đám cưới cho hai đứa. Ngày cưới gia đình chồng tôi không mấy vui vẻ, khi tôi dâng rượu mẹ chồng còn chần chờ không muốn cầm. Tôi biết mình cũng có lỗi sai nên cố nhẫn nhịn cho gia đình êm ấm.
Sau đám cưới, vợ chồng tôi sống chung với bố mẹ chồng. Ông bà tuy không mấy hài lòng về tôi nhưng cũng không thể hiện sự ghét bỏ ra mặt. Tôi biết tính mẹ chồng cầu toàn và cũng muốn làm hài lòng mẹ nên việc nhà cửa, cơm nước luôn chu đáo hết mức có thể. Bầu bì mệt mỏi nhưng hôm nào tôi cũng đứng bếp nấu 2 mâm cơm riêng, một mâm cho gia đình và một mâm cho bà nội chồng đang bệnh nằm liệt một chỗ, bà nhiều bệnh nên cần phải kiêng khem nhiều thứ. Khổ cực là vậy, bù lại, chồng rất thương tôi. Anh động viên bảo tôi cố gắng thêm một thời gian, khi nào có đủ tiền thì sẽ xin cha mẹ ra ở riêng cho tôi đỡ vất vả.
Tôi sinh con, ở cữ đều do một tay mẹ đẻ và chị gái chăm sóc. Bố mẹ chồng chỉ đến thăm nom và đưa cho tôi 3 triệu đồng hôm đầy tháng cháu. Con tròn 4 tháng, tôi bế con về lại nhà chồng lại.

Ngày thôi nôi con trai, tôi muốn tổ chức tiệc mừng thì bố mẹ chồng không đồng ý. Ông bà bảo hồi xưa có làm tiệc thôi nôi linh đình bày vẽ như bây giờ mà đứa nào cũng lớn lên khỏe mạnh đấy thôi, với cả con tôi đã thường đau bệnh, ốm sốt liên miên mà còn đòi làm này làm kia. Chồng tôi phải đấu tranh lắm, thì ông bà mới đồng ý cho làm bữa tiệc 2 mâm để mời những người họ hàng thân thiết. Bố mẹ chồng cũng không chuẩn bị quà mừng cho cháu nội mà bỏ phong bì 200 nghìn như những người khác. Tôi buồn nhưng cũng không nói gì vì nghĩ chắc ông bà không coi trọng ngày này lắm nên không biết.
Thế mà hôm chủ nhật vừa rồi em gái chồng tôi tổ chức thôi nôi cho con gái. Trước đó cả tuần, bố mẹ chồng đã bàn bạc sẽ tổ chức tiệc ở đâu, mời những ai, đặt dịch vụ nào nấu mâm cỗ cho ngon và đẹp mắt. Tiệc thôi nôi của cháu chồng được tổ chức ở nhà hàng, tới 12 bàn tiệc, mời họ hàng, làng xóm... rất đông vui. Tối đấy em chồng tôi đăng lên facebook những món quà được mọi người tặng, trong đó, món quà của bố mẹ chồng tôi được chọn làm ảnh đầu tiên với dòng ghi chú đầy hãnh diện: "Quà của ông bà ngoại thương tặng Chít".
Tôi nhìn món quà là bộ trang sức bằng vàng cho trẻ nhỏ gồm một đôi hoa tai, một chiếc vòng tay có khắc tên bé và một sợi dây chuyền mà tức tưởi bật khóc vì ấm ức và tủi thân. Hồi thôi nôi con tôi, ông bà chỉ cho 200 nghìn, giờ thôi nôi cháu ngoại thì tặng hẳn một bộ trang sức cầu kỳ được tỉ mỉ chuẩn bị từ trước. Càng nghĩ tôi càng tủi thân, xót xa cho con mình.
Sau một đêm không ngủ, sáng hôm sau tôi xin phép bố mẹ chồng cho tôi và cháu về ngoại ở một thời gian. Ông bà đồng ý ngay mà không cần hỏi lý do. Hiện tại, tôi đang ở nhà mẹ và chồng tôi biết lý do tôi bỏ đi nên đã làm ầm ĩ, đòi bố mẹ phải đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho sự phân biệt cháu nội - cháu ngoại. Bố mẹ chồng nghe con trai oán trách liền gọi điện mắng mỏ tôi hẹp hòi, tính toán với đứa trẻ 1 tuổi. Nghe điện thoại ông bà mà tôi không kìm được nước mắt. Dù ông bà không ưa tôi nhưng dù sao con tôi cũng là cháu nội của ông bà mà…
Đọc thêm
“Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con thời mồ côi”, những câu hát văng vẳng đâu đây làm chị bỗng nhớ má vô cùng, má ơi!
Nghe bố mẹ chồng muốn đến ở, chồng tôi lạnh lùng phản đối, bảo nếu tôi đồng ý thì cả hai sẽ ly hôn. Bên tình bên nghĩa tôi phải làm sao đây?
Ở với nhau nhiều năm nhưng vợ chồng ông An không có nổi một mụn con cho đến khi rước người vợ lẽ về, gia đình mới rộn ràng tiếng cười trẻ thơ.
Tin liên quan
Sống ở đời ai chẳng có những lâm vào khó khăn, cùng cực. Thế nhưng xin hãy nhớ rằng "Sa cơ lỡ vận đừng bi lụy, trời sinh ta ắt có chỗ dùng" để vững tâm trở lại.
Lắng nghe lời dạy của cổ nhân về cách lấy vợ và kết bạn sau đây bạn sẽ không còn phải phân vân trong việc nên trao trọn niềm tin của mình cho ai.
"Cuộc sống tốt nhất là 5 ngày bận rộn và 1 ngày rảnh rỗi" - ý của người xưa là nên sắp xếp làm việc và nghỉ ngơi hợp lý thì mới có những trải nghiệm được sống tươi đẹp.
Bài mới

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.