Người mẹ câm – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

10 năm ròng rã bỏ mặc người mẹ câm, đến khi sa cơ lỡ bước tôi không ngờ người duy nhất giúp đỡ mình lại chính là mẹ. Cả cuộc đời này tôi không thể tha thứ cho chính mình.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Xa quê 10 năm, tôi mới lại về thăm lại nơi chôn rau cắt rốn của mình. Chuyến đi này rất khác, bởi vì lâu lắm rồi tôi không gặp lại mẹ.

10 năm trước, vì tin lời vợ mà tôi đã hiểu lầm mẹ, suốt nhiều năm liền không về quê thăm bà. Gần đây 2 vợ chồng tôi ly hôn, nhiều chuyện trong quá khứ mới được hé lộ. Tôi đau lòng nhận ra mình đã trách lầm và bỏ rơi người mẹ tật nguyền của mình.

Mẹ tôi bị câm điếc bẩm sinh. Năm 20 tuổi bà mang thai tôi, mọi người trong nhà vô cùng bất ngờ bởi không một ai biết bố tôi là ai. Tuy nhiên, thay vì trách móc mẹ, ông bà ngoại lại coi tôi là món quà mà ông trời bù đắp cho đứa con gái thiệt thòi của mình.

Khi ấy, dù nhà nghèo mẹ vẫn quyết cho tôi đến trường học con chữ. Bà mò cua bắt ốc, ăn cơm với rau mắm để nhường tôi miếng thịt ngon. Tuổi thơ tôi thiếu thốn vật chất nhưng luôn tràn ngập tình yêu thương của mẹ. Thật may mắn, tôi thông minh sáng dạ nên năm nào cũng được huyện trao học bổng, đỡ đần mẹ được phần nào. Bốn năm tôi học đại học, mẹ ở quê chắt chiu, dành dụm từng đồng để gửi lên thành phố cho tôi đóng học, mua máy tính,… Mỗi lần về nhà nhìn thấy đôi bàn tay mẹ thêm chai sần, đôi mắt trũng sâu tôi thương lắm, xót xa lắm. Tôi tự nhủ bản thân phải học hành thật tốt, cố gắng kiếm được nhiều tiền để đón mẹ lên thành phố, phụng dưỡng mẹ tuổi già.

5 năm sau khi ra trường, tôi mua được nhà, lấy vợ và đón mẹ lên ở cùng. Chẳng ngờ chung sống một năm mọi chuyện trong gia đình bắt đầu rối ren. Vợ tôi là con nhà khá giả, căn nhà hai vợ chồng ở một nửa tiền là do cô ấy góp vào. Một lần, vợ tôi kêu mất nữ trang, tôi bảo cô ấy tìm kỹ xem có nhầm lẫn gì không? Chuyện mất trộm chưa kịp lắng xuống thì tiếp tục đến chuyện con trai tôi ngày nào cũng xuất hiện những vết bầm tím trên người do ai đó lấy ngón tay cấu véo. Tôi đang chưa hiểu chuyện gì thì vợ sụt sịt khóc lóc, bảo rằng thằng bé suốt ngày ở nhà với bà nội, những vết đó chỉ có thể do bà nội gây ra. Nói chung, phần lớn mọi nghi vấn, trách móc của vợ đều đổ dồn vào mẹ tôi.

nguoi-me-cam-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam (1)

Ban đầu, tôi một mực bênh vực người mẹ câm của mình. Thế là vợ chồng tôi cãi vã to tiếng với nhau. Mẹ tôi nhìn nét mặt của các con cũng hiểu đôi phần, thế là dọn dẹp đồ định bỏ về quê. Tôi giữ mẹ lại, không ngờ túi đồ rơi xuống, dây chuyền vòng vàng của vợ tôi cứ vậy văng tung tóe. Vợ tôi được thể lu loa làm ầm lên. Mẹ tôi mắt đỏ hoe, cầm túi lên đi thẳng ra ngoài. Tôi sững người, không thể tin được vào mắt mình… cũng từ đó tôi chuyển sang ghét bỏ mẹ, bởi tôi không ngờ được người mẹ mình hết mực tôn kính lại có thể làm những việc đáng xấu hổ như vậy. Tôi giận mẹ, vợ lại thêm mắm dặm muối vài câu, thế là suốt nhiều năm liền tôi không về thăm bà, cho dù bà thường xuyên nhờ người nhắn tin hỏi thăm.

Cho đến ngày chúng tôi ly hôn vì vợ có người khác, công việc làm ăn của tôi cũng đổ bể. Trong lúc tôi về nhà để dọn dẹp đồ đạc chuyển sang nơi ở mới thì vô tình nghe được vợ nói chuyện với bản thân. Hóa ra, 10 năm trước chính cô ấy đã đánh nhéo con trai và bén bỏ vàng vào túi xách của mẹ hòng vu oan cho bà, lấy cớ đuổi bà về quê.

Từ ngày biết chuyện, tôi chua xót, hận mình vô cùng. Bỗng một hôm, chị họ hẹn gặp đưa cho tôi cuốn sổ tiết kiệm 50 triệu đồng. Chị nói, đây là số tiền người mẹ câm đã dành dụm suốt nhiều năm qua từ việc bán lợn gà, rau củ, gửi cho tôi. 10 năm tôi bỏ mặc người mẹ tật nguyền, đến khi sa cơ lỡ bước lại nhận được món quà từ mẹ…

Về đến trước cổng, tôi nhìn vào thì thấy mẹ ngồi bên hiên nhà. Mẹ già yếu đi nhiều, dáng người còm cõi, đôi mắt đục mờ trông về hướng xa xa… Tôi khẽ đi vào, cầm lấy đôi bàn tay hao gầy của mẹ. Mẹ nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt tựa như cũng sáng hơn đôi chút, mẹ ngắm tôi thật lâu, hai dòng nước mắt cứ vậy tuôn trào. Tôi gục vào lòng mẹ, bật khóc như một đứa trẻ.

Xem thêm: Xe buýt tình người – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Mẹ già bệnh nặng nhưng người con gái chỉ hỏi bác sĩ đúng một câu: “Cho thuốc về được không? Bà ấy còn phải coi nhà và trông hai đứa cháu nữa!”.

Mẹ già bệnh nặng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Đào Quang Duy vẫn nhớ như in khoảnh khắc vinh dự được Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng trao gói quà bọc giấy đỏ vì có kết quả cao trong kỳ thi đại học.

Gói quà bọc giấy đỏ - Câu chuyện đời thường về Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
0 Bình luận

Bạn chị nói: "60 tuổi rồi còn phải dẫn con dâu đi đánh ghen vì một thằng đàn ông không ra gì. Có đáng không?". Chị nghe xong đờ đẫn cả người. Cả đời cực khổ hy sinh cho gia đình lại nhận quả đắng như vậy, có đáng không?

Đánh ghen tuổi 60 – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

''Nghèo gặp 3 người, thì mã đáo thành công'' - 3 người đó là ai? Câu nói này giờ còn đúng không?

Cổ nhân dặn: 'Nghèo gặp 3 người thì mã đáo thành công'
0 Bình luận

Trong nhân tướng học, nhìn vầng trán có thể đoán được phần nào tính cách cũng như vận mệnh con người.

Cổ nhân nói: Người có trán hình này, không sớm thì muộn cũng giàu 'nứt đố đổ vách'
0 Bình luận

Tranh cãi với người khác là điều không nên. Vì vậy, cổ nhân dạy bước vào tuổi trung niên, không nên tranh cãi với 3 loại người này.

Cổ nhân dạy: Bước vào tuổi trung niên chớ nên tranh giành với 3 loại người này
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất