Gặp lại tình cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mình ngờ ngợ nhưng không chắc đó có phải tình cũ hay không. Bốn mắt nhìn nhau bối rối. Tuy hụt hẫng nhưng mình cũng buộc phải thừa nhận người trung niên này đích thị là Tuấn Anh, chàng lãng tử của mình năm nào.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Đi tỉnh công tác, buổi trưa họp xong rút điện thoại gọi cho chàng. Nghe đầu dây bên kia giọng khê khê, nhừa nhựa của một người có tuổi, mình nói: “Dạ, chào bác! Bác cho cháu gặp anh Tuấn Anh chút được không ạ?”.

Bên kia ho hai cái nói: “Bác nào? Tuấn Anh đây. Em ngồi đâu để anh đến?”.

“Em chưa biết ngồi đâu… để em chọn cái quán cà phê nào rồi nhắn anh địa chỉ nhé!”, mình nói.

Chàng lại ho hai cái nói: “Ok, đến ngó em phát, xem sau 15 năm đã mất dạy đến mức nào rồi!”.

Trời nắng gắt, đi bộ một quãng để tìm quán cà phê mà mồ hôi chảy ướt đầm sau lưng. Trên vỉa hè, mất người xe ôm đậy mủ trên mặt, lơ mơ ngủ. Chị bán nước miếng vừa ngáp vừa lấy quạt đuổi ruồi. Xe buýt chạy ngược xuôi. Tiếng loa của anh bán hàng rong đang phát bản nhạc gì đó của Thanh Tuyền nghe mà buồn rớt: “Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn…”. Cái thị xã nhỏ này vẫn như thế, vẫn giống cách đây 15 năm trước, khi còn sinh viên có lần chàng từng dẫn mình về đây chơi.

Quán cà phê đầy rồi, giờ mình vào quán gọi một ly đen đá cho giống ngôn tình ba xu, nhắn cho hắn xong cái tin, rồi ngồi vác mặt ra đường nhìn ngắm cho thật kỹ mảnh đất sinh ra cái thằng từng làm khổ đời mình. Cái đứa mà mình từng khiến mình chết đi sống lại mấy lần vì nghĩ không đến được với nhau.

Khoảng nửa tiếng sau, trong lúc chị đang check công việc trên điện thoại thì có cuộc gọi đến. Giọng chàng hổn hển: “Em ngồi chỗ nào nhỉ?”.

“Em ngồi chỗ cửa sổ ấy, anh đến chưa?”, nói xong mình ngó mắt ra thì thấy một ông trung niên đang dựng chân chống con xe Attila cũ rich, lem nhem, không nhìn ra được màu gì. Dựng xe xong, người trung niên rón rén cởi chiếc mũ bảo hiểm màu hồng (chắc mượn của vợ), cẩn thận đút vào cốp rồi loẹt quẹt đôi dép tổ ong bước vào quán.

Mình ngờ ngợ nhưng không chắc đó có phải tình cũ hay không. Bốn mắt nhìn nhau bối rối, có chút ngượng ngùng. Tuy hụt hẫng nhưng mình cũng buộc phải thừa nhận người trung niên này đích thị là Tuấn Anh, chàng lãng tử của mình năm nào.

Kéo ghế ngồi, hỏi chàng uống gì. Chàng lúng túng nhìn quanh rồi ậm ừ: “Anh… anh uống gì cũng được”. Thế là mình gọi cho chàng ly đen đá.

Trong lúc chờ cà phê ra, mình tranh thủ hỏi chuyện chàng.

“Anh bây giờ thế nào” 

“Anh vẫn thế. Con em lớn chưa? Chồng làm gì rồi?”, chàng gãi đầu hỏi lại.

gap-lai-tinh-cu-cau-chuyen-dang-suy-ngam (1)

Mình ngồi thừ ra, khi người ta nói “vẫn thế” với vẻ mặt và giọng nói ủ rũ, mệt mỏi sau 15 năm gặp lại nghĩa là người ta không có gì đáng để khoe. Mà nhìn chàng thì cũng đoán được. Chàng già đi quá, mắt quầng sâu vết chân chim. Chàng bận cái áo phông xanh màu lá cây, trên ngực in tên một hãng dầu nhớt, quần kaki màu bã trầu rộng thùng thình loang lổ vết bẩn, bên dưới là đôi dép tổ ong được gia cố bằng mấy sợi thép. Và nhất là ánh mắt, nó toát lên vẻ bất lực, nhẫn nhục và đầy ẩn ức của một vĩ nhân tỉnh lẻ sinh bất phùng thời. Ôi chàng lãng tử một thời của mình đây ư?

Ngồi hỏi han một lúc thì cũng hết chuyện để nói, cả hai bèn quay sang nhắc nhở kỷ niệm ngày xưa. Ngày ấy mình dại nhỉ, đi chơi chỉ biết có nắm tay. Chàng cười cười nói: “Khi ấy anh nghèo, đưa em lên Tràng Tiền đọc sách chùa, đi ngang qua hiệu kém thấy người ta ăn thèm chảy nước miếng mà phải ngó lơ”.

Tôi cười lại bảo: “Em biết anh không có tiền nên cũng không đòi. Em còn nhớ anh hứa với em khi nào anh ra trường công thành danh toại sẽ đưa em lên Tràng Tiền ăn bữa kem ốc quế cho thỏa cơn thèm. Thế mà em chưa kịp ăn đã chia tay rồi!”.

Nấn ná thêm mươi phút, uống hết ly cà phê, chàng đứng dậy xin phép về đi làm. Mình thở phào nhẹ nhõm, vờ vịt làm bộ luyến tiếc nói: “Ôi! Sao anh về vội thế, lâu lắm mới gặp được nhau tí mà…”.

Chàng ra chỗ để xe, loay hoay một lúc như có vẻ muốn nhắn nhủ gì đó. Ngập ngừng một lúc, chàng bước xuống xe, cầm mũ bảo hiểm vẫy mình ra. Trời vẫn nắng gắt, bỗng một làn gió khẽ khàng thổi qua mát dịu. Chàng chớp chớp mắt như sắp sửa nói ra một điều gì đó hết sức hệ trọng. Mình tiến lại gần, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng sợ không kiềm chế được xúc động.

“Anh nói này!”

“Sao ạ?”

“Có tiền không, cho anh vay 50 đổ xăng”.

Ôi tình cũ của tôi…tỉnh mộng rồi!

Sưu tầm

Xem thêm: Hối hận muộn màng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Ông chạy như bay khỏi căn nhà gỗ mái đỏ, cay đắng thốt lên: “Ôi những hối hận muộn màng, cuộc đời có nhân quả mà!”.

Hối hận muộn màng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Sau tất cả những tổn thương, một lần nữa tôi lại bắt đầu bằng con số không và hành trang đem theo vẫn chỉ là nỗi đau mang tên người thân…

Nỗi đau mang tên tình thân – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Lắng nghe câu chuyện của đôi bạn già trên ghế đá công viên tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Quả thật, đến cái tuổi gần đất xa trời ấy còn gì hạnh phúc hơn khi có một người tri kỷ đồng hành, sẻ chia.

Đôi bạn già – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Tin liên quan

Trong nhân tướng học, nhìn vầng trán có thể đoán được phần nào tính cách cũng như vận mệnh con người.

Cổ nhân nói: Người có trán hình này, không sớm thì muộn cũng giàu 'nứt đố đổ vách'
0 Bình luận

Khổ ải, ít giãi bày; sung sướng, ít tung hứng. Tu thân tích đức, hoàn thiện chính mình, trầm lặng an ổn mà sống mới là chí hướng cuộc đời.

Cổ nhân nói: 'Kẻ tầm thường thích cầu người, đại trí cầu chính mình'
0 Bình luận

Câu nói này không chỉ phản ánh quan niệm về tiền bạc và quan hệ gia đình mà còn là thước đo nhân cách con người.

Cổ nhân nói: 'Người thân không chia sẻ của cải, nếu chia sẻ của cải thì không có liên hệ với nhau'
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

3 món đồ nên cân nhắc kỹ trước khi đặt trong nhà để tránh ảnh hưởng tới vận khí

Phong thủy không cấm nhưng trước khi đặt 3 món đồ này trong nhà bạn nên nghĩ kỹ để tránh ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, tinh thần, thậm chí phá vỡ sự hài hòa của không gian sống.

Hải An
Hải An 13 giờ trước
Cuộc đoàn tụ đẫm nước mắt của người mẹ sau 32 năm bán hết tài sản để tìm con mất tích

Chứng kiến cuộc đoàn tụ của mẹ con bà Lý Tĩnh Chi ai cũng xúc động rơi nước mắt. Sau 32 năm ròng rã tìm con mất tích, cuối cùng người mẹ ấy cũng nhận lại được quả ngọt.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Con gà mái – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Câu chuyện về con gà mái đã dạy chúng ta một điều rằng, những giọt nước mắt rơi trong đám tang không phải là nước mắt đau thương, mà là nước mắt của sự hối tiếc và ăn năn

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Lấy chồng muộn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mặc cho mọi người ngọt nhạt rằng chị lớn tuổi rồi lấy chồng cũng chẳng ích gì, nếu muốn thì kiếm đứa con là đủ, nhưng chị vẫn quyết tâm lấy chồng vì muốn tìm nơi nương tựa cuối đời.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Phép màu có giá bao nhiêu? – Câu chuyện nhân văn cảm động

Thì ra, phép màu kỳ diệu ấy có giá một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ và lòng tốt của người bác sĩ tử tế.

Đăng Dương
Đăng Dương 5 ngày trước
Món quà bất ngờ của mẹ tôi - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ở cái tuổi xưa nay hiếm, mẹ tôi an nhàn hoàn toàn, cả thể chất lẫn tinh thần. Mẹ lạc quan, yêu đời và luôn là người truyền năng lượng tích cực cho con cháu.

Thanh Tú
Thanh Tú 6 ngày trước
Người xưa dặn: Bếp không có 3 thứ này gia đình giàu có, hút tài hút lộc

Trong phong thủy, bếp được xem là nơi “tụ tài, hút lộc”. Để vun đắp cho sự thịnh vượng của gia đình, gia chủ cần đặc biệt lưu ý tránh 3 điều tốt kỵ mà người xưa dặn dò.

Hải An
Hải An 13/05
Trông mong gì ở con trai – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha mẹ nuôi con không kể ngày kể tháng, vậy mà tôi chỉ mới vừa bị bệnh con trai liền đùn đẩy trách nhiệm cho em gái… tôi nghe mà chua xót vô cùng.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/05
Người giúp việc – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người ta gọi chị là “chị Oanh giúp việc”, nhưng cái tên giản dị ấy chưa bao giờ nói hết được về con người chị.

Thanh Tú
Thanh Tú 11/05
Chữ hiếu ngày nay – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tiền cho vay được có thể sẽ giúp ai đó khấm khá lên, nhưng cũng có thể gây nên một thảm cảnh gia đình, nhất là trong thời buổi “chữ hiếu ngày nay” đang lắm điều cần bàn.

Hải An
Hải An 09/05
Lời khuyên của con rể - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Lời nói của con rể khiến tôi không hài lòng, hay nói đúng hơn là thất vọng. Tôi không thể bán nhà cửa để vào viện dưỡng lão ở được...

Người xưa dặn: Có 7 kiểu đàn bà phá nát phúc đức nhà chồng, dù đẹp như tiên cũng tránh lấy 

Theo quan niệm của người xưa thì những kiểu phụ nữ này sẽ tạo nghiệp, ảnh hưởng tới phúc đức gia đạo nhà chồng nên tránh.

Con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn cảm động

Tôi từng khuyên bạn thân bỏ chồng khi cô ấy phát hiện chồng có con riêng bên ngoài, nhưng đến khi chính mình rơi vào hoàn cảnh ấy tôi lại lưỡng lự không quyết định được.

Hải An
Hải An 06/05
Người xưa cảnh báo: Mang 3 thứ này vào nhà tài lộc tiêu tan

Có những vật tưởng như vô tri nhưng nếu mang vào nhà sẽ khiến tài lộc tiêu tan, gia đạo lục đục. Dưới đây là 3 thứ tuyệt đối tránh mang vào nhà.

Bố tôi và những chiếc răng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn nụ cười của bố tôi hạnh phúc vô ngần. Đôi khi báo hiếu không cần đến những điều to tát. Chỉ cần cha mình nhai ngon một bữa cơm, cười rạng rỡ không ngại ngùng, là đủ thấy lòng ấm.

Hải An
Hải An 05/05
15 chữ khiến phụ huynh phải suy ngẫm: 'Chọn ngành cho con nhưng mình chưa từng hỏi con muốn gì'

15 chữ ngắn gọn nhưng tựa như một lời thức tỉnh để hàng triệu bậc phụ huynh cần ngẫm lại xem mình đã thật sự hiểu con chưa?

PC Right 1 GIF
Đề xuất