Gặp lại tình cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mình ngờ ngợ nhưng không chắc đó có phải tình cũ hay không. Bốn mắt nhìn nhau bối rối. Tuy hụt hẫng nhưng mình cũng buộc phải thừa nhận người trung niên này đích thị là Tuấn Anh, chàng lãng tử của mình năm nào.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Đi tỉnh công tác, buổi trưa họp xong rút điện thoại gọi cho chàng. Nghe đầu dây bên kia giọng khê khê, nhừa nhựa của một người có tuổi, mình nói: “Dạ, chào bác! Bác cho cháu gặp anh Tuấn Anh chút được không ạ?”.

Bên kia ho hai cái nói: “Bác nào? Tuấn Anh đây. Em ngồi đâu để anh đến?”.

“Em chưa biết ngồi đâu… để em chọn cái quán cà phê nào rồi nhắn anh địa chỉ nhé!”, mình nói.

Chàng lại ho hai cái nói: “Ok, đến ngó em phát, xem sau 15 năm đã mất dạy đến mức nào rồi!”.

Trời nắng gắt, đi bộ một quãng để tìm quán cà phê mà mồ hôi chảy ướt đầm sau lưng. Trên vỉa hè, mất người xe ôm đậy mủ trên mặt, lơ mơ ngủ. Chị bán nước miếng vừa ngáp vừa lấy quạt đuổi ruồi. Xe buýt chạy ngược xuôi. Tiếng loa của anh bán hàng rong đang phát bản nhạc gì đó của Thanh Tuyền nghe mà buồn rớt: “Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn…”. Cái thị xã nhỏ này vẫn như thế, vẫn giống cách đây 15 năm trước, khi còn sinh viên có lần chàng từng dẫn mình về đây chơi.

Quán cà phê đầy rồi, giờ mình vào quán gọi một ly đen đá cho giống ngôn tình ba xu, nhắn cho hắn xong cái tin, rồi ngồi vác mặt ra đường nhìn ngắm cho thật kỹ mảnh đất sinh ra cái thằng từng làm khổ đời mình. Cái đứa mà mình từng khiến mình chết đi sống lại mấy lần vì nghĩ không đến được với nhau.

Khoảng nửa tiếng sau, trong lúc chị đang check công việc trên điện thoại thì có cuộc gọi đến. Giọng chàng hổn hển: “Em ngồi chỗ nào nhỉ?”.

“Em ngồi chỗ cửa sổ ấy, anh đến chưa?”, nói xong mình ngó mắt ra thì thấy một ông trung niên đang dựng chân chống con xe Attila cũ rich, lem nhem, không nhìn ra được màu gì. Dựng xe xong, người trung niên rón rén cởi chiếc mũ bảo hiểm màu hồng (chắc mượn của vợ), cẩn thận đút vào cốp rồi loẹt quẹt đôi dép tổ ong bước vào quán.

Mình ngờ ngợ nhưng không chắc đó có phải tình cũ hay không. Bốn mắt nhìn nhau bối rối, có chút ngượng ngùng. Tuy hụt hẫng nhưng mình cũng buộc phải thừa nhận người trung niên này đích thị là Tuấn Anh, chàng lãng tử của mình năm nào.

Kéo ghế ngồi, hỏi chàng uống gì. Chàng lúng túng nhìn quanh rồi ậm ừ: “Anh… anh uống gì cũng được”. Thế là mình gọi cho chàng ly đen đá.

Trong lúc chờ cà phê ra, mình tranh thủ hỏi chuyện chàng.

“Anh bây giờ thế nào” 

“Anh vẫn thế. Con em lớn chưa? Chồng làm gì rồi?”, chàng gãi đầu hỏi lại.

gap-lai-tinh-cu-cau-chuyen-dang-suy-ngam (1)

Mình ngồi thừ ra, khi người ta nói “vẫn thế” với vẻ mặt và giọng nói ủ rũ, mệt mỏi sau 15 năm gặp lại nghĩa là người ta không có gì đáng để khoe. Mà nhìn chàng thì cũng đoán được. Chàng già đi quá, mắt quầng sâu vết chân chim. Chàng bận cái áo phông xanh màu lá cây, trên ngực in tên một hãng dầu nhớt, quần kaki màu bã trầu rộng thùng thình loang lổ vết bẩn, bên dưới là đôi dép tổ ong được gia cố bằng mấy sợi thép. Và nhất là ánh mắt, nó toát lên vẻ bất lực, nhẫn nhục và đầy ẩn ức của một vĩ nhân tỉnh lẻ sinh bất phùng thời. Ôi chàng lãng tử một thời của mình đây ư?

Ngồi hỏi han một lúc thì cũng hết chuyện để nói, cả hai bèn quay sang nhắc nhở kỷ niệm ngày xưa. Ngày ấy mình dại nhỉ, đi chơi chỉ biết có nắm tay. Chàng cười cười nói: “Khi ấy anh nghèo, đưa em lên Tràng Tiền đọc sách chùa, đi ngang qua hiệu kém thấy người ta ăn thèm chảy nước miếng mà phải ngó lơ”.

Tôi cười lại bảo: “Em biết anh không có tiền nên cũng không đòi. Em còn nhớ anh hứa với em khi nào anh ra trường công thành danh toại sẽ đưa em lên Tràng Tiền ăn bữa kem ốc quế cho thỏa cơn thèm. Thế mà em chưa kịp ăn đã chia tay rồi!”.

Nấn ná thêm mươi phút, uống hết ly cà phê, chàng đứng dậy xin phép về đi làm. Mình thở phào nhẹ nhõm, vờ vịt làm bộ luyến tiếc nói: “Ôi! Sao anh về vội thế, lâu lắm mới gặp được nhau tí mà…”.

Chàng ra chỗ để xe, loay hoay một lúc như có vẻ muốn nhắn nhủ gì đó. Ngập ngừng một lúc, chàng bước xuống xe, cầm mũ bảo hiểm vẫy mình ra. Trời vẫn nắng gắt, bỗng một làn gió khẽ khàng thổi qua mát dịu. Chàng chớp chớp mắt như sắp sửa nói ra một điều gì đó hết sức hệ trọng. Mình tiến lại gần, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng sợ không kiềm chế được xúc động.

“Anh nói này!”

“Sao ạ?”

“Có tiền không, cho anh vay 50 đổ xăng”.

Ôi tình cũ của tôi…tỉnh mộng rồi!

Sưu tầm

Xem thêm: Hối hận muộn màng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Ông chạy như bay khỏi căn nhà gỗ mái đỏ, cay đắng thốt lên: “Ôi những hối hận muộn màng, cuộc đời có nhân quả mà!”.

Hối hận muộn màng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Sau tất cả những tổn thương, một lần nữa tôi lại bắt đầu bằng con số không và hành trang đem theo vẫn chỉ là nỗi đau mang tên người thân…

Nỗi đau mang tên tình thân – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Lắng nghe câu chuyện của đôi bạn già trên ghế đá công viên tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Quả thật, đến cái tuổi gần đất xa trời ấy còn gì hạnh phúc hơn khi có một người tri kỷ đồng hành, sẻ chia.

Đôi bạn già – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Tin liên quan

Trong nhân tướng học, nhìn vầng trán có thể đoán được phần nào tính cách cũng như vận mệnh con người.

Cổ nhân nói: Người có trán hình này, không sớm thì muộn cũng giàu 'nứt đố đổ vách'
0 Bình luận

Khổ ải, ít giãi bày; sung sướng, ít tung hứng. Tu thân tích đức, hoàn thiện chính mình, trầm lặng an ổn mà sống mới là chí hướng cuộc đời.

Cổ nhân nói: 'Kẻ tầm thường thích cầu người, đại trí cầu chính mình'
0 Bình luận

Câu nói này không chỉ phản ánh quan niệm về tiền bạc và quan hệ gia đình mà còn là thước đo nhân cách con người.

Cổ nhân nói: 'Người thân không chia sẻ của cải, nếu chia sẻ của cải thì không có liên hệ với nhau'
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Cổ nhân răn dạy: “Người thông minh biết buông bỏ, kẻ khôn ngoan biết giả ngốc'

Cổ nhân răn dạy: “Người thông minh biết buông bỏ, kẻ khôn ngoan biết giả ngốc". Thực ra, trí tuệ lớn nhất đôi khi không nằm ở việc biết nhiều, mà ở chỗ không để tâm đến những điều nên bỏ qua.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Tổ tiên nói: “Đáng sợ nhất là ngày mùng 1 tháng 7 âm” vì sao lại thế?

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Hải An
Hải An 23/08
Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 17/08
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất