Đám giỗ bố - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
Bà Mi ngồi giữa mâm cơm đám giỗ đầy đủ con cái, dâu rể mà lòng thấy lạc lõng đến lạnh người. Ai cũng vui với hạnh phúc riêng của mình, chỉ có người mẹ già cô đơn, buồn bã.

Đám giỗ chồng năm nay bà Mi không làm tại nhà, bởi hai đứa con dâu và cô con gái đều bảo: “Nấu ở nhà ăn uống xong rồi ai dọn? Tốt nhất là đặt nhà hàng, chỉ có con cháu trong nhà tôi, tội già phải khổ”.
Vậy là dù trong lòng không muốn bà Mi vẫn phải chiều theo ý các con. Nhà có 2 thằng con trai và 1 cô con gái mà chúng luôn “ông chẳng, bà chuộc”, chẳng ai chịu ai, nên năm nào cũng vậy, có mỗi cái đám giỗ bố bà Mi chẳng được yên với chúng. Đấy là cỗ bà còn tự mình bỏ tiền túi ra mua sắm, lo liệu chứ chúng tuyệt nhiên chẳng đóng góp gì. Rồi còn việc nấu nướng hầu như cũng chỉ một mình bà Mi làm hết mọi việc, từ đồ xôi, luộc gà, làm nem,… vợ chồng thằng cả với thằng út ngủ đến 8 -9 giờ mới chịu dậy. Vợ chồng đứa con gái cũng thế, chờ đến lúc dọn mâm mới kéo đến ăn. Mấy đứa cháu thì nghịch như quỷ sứ, nhà ở chung cư chật mà chúng cứ la hét, chạy nhảy, giành giật đồ chơi ầm ĩ. Đến bữa ăn thì đứa nào đứa ấy đánh nhau, khóc lóc, tranh giành đồ ăn chí chóe khiến bà Mi nhìn mà ngao ngán.
Dù không vui nhưng bà Mi cũng tiết chế mết mức vì bà nghĩ cả năm mới có cái đám giỗ bố để con cháu sum vầy, quát mắng lại sợ chúng phật ý, không vui. Có lần chúng nó ngồi ăn đứa nào cũng bĩu môi chê món này mặn, món này nhạt, món kia nhừ khiến bà Mi nổi nóng quát: “Sao giỏi các chị không xuống bếp mà nấu lấy. Tôi chỉ làm được đến thế thôi!”. Vậy là lời qua tiếng lại thành mẹ con to tiếng với nhau. Con dâu cũng như con gái, chẳng đứa nào chịu nhịn mẹ một câu… thế là đám giỗ tan tành, ai về nhà nấy.

Năm nay nghe theo các con bà Mi đặt cỗ nhà hàng. Ở nhà, bà Mi chỉ làm mâm cơm đơn giản để thắp hương cho chồng. Bà nghĩ thế mình cũng đỡ vất vả hơn mọi năm một chút. Đến lúc ra nhà hàng, cỗ bàn đã được bày ra tươm tất. Từng cặp vợ chồng ngồi sát bên nhau, mấy đứa nhỏ cũng nghề đàng hoàng, được mẹ lấy cơm và thức ăn đầy bát. Hai cô con dâu mời chiếu lệ cả nhà rất nhanh, rồi cứ thế đánh chén tỳ tỳ. Hai anh chồng thì ngồi sát bên, liên tục gắp thức ăn vào bát vợ: “Vợ ăn thử cái này đi, ngon lắm”. Rồi hai cô con dâu lại nhõng nhẽo nũng nịu: “Chồng gắp cho vợ món khác nữa đi, ngon quá!”.
Bà Mi nhìn sang vợ chồng cô con gái, cả hai cũng ra sức gắp đồ ăn cho nhau, miệng leo lẻo: “Chồng ăn miếng vịt quay này đi, ngon lắm. Ăn giống với vịt quay trên Lạng sơn đợt trước mình ăn đấy!”.
Bà Mi chợt nhìn ào bát mình, bát vẫn trắng trơn, không một đứa con nào để ý gắp mời mẹ được một miếng nào. Bà ngồi giữa mâm cơm đầy đủ con cái, dâu rể mà lòng thấy cô đơn, lạc lõng đến lạnh người. Bà ăn mấy đủ rồi đứng dậy lặng lẽ ra về trước, trong khi đó các con vẫn say sưa chúc tụng gắp rót cho nhau mà không hay biết mẹ đã về tự lúc nào.
Đọc thêm
An quay người bỏ chạy khỏi hành lang bệnh viện, phía sau là tiếng mẹ gọi với theo: “Mẹ tự làm tự chịu. Mẹ sẽ tự trả nợ. Con đừng bỏ mẹ mà An ơi…An ơi!”.
"Nếu mẹ cháu thích ai thì cứ lấy, không thích thì sống như bây giờ cũng được. Miễn mẹ cháu hạnh phúc là được ạ!", tôi nghe thằng bé nói xong cũng thấy vui vẻ trong lòng. Đời người ấy mà, miễn hạnh phúc là được rồi!
Nhìn con gái được gia đình chồng yêu thương, tôn trọng người làm cha như ông vui sướng vô cùng. Thật may vì ông bà sui gia không phải là người trọng phú khinh bần dù gia đình họ rất giàu có.
Tin liên quan
Sau nhiều năm viết về tài chính, nữ phóng viên Tanza Loudenback đã đúc kết được nhiều bài học đắt giá về tiền bạc mà ai cũng nên biết.
Thấy nhiều bạn bè khoe nhà ở tuổi 25, nữ nhân viên văn phòng này quyết định cắn răng vay mượn mua nhà và hối hận sau đó.
Tuy cố tỷ phú Charlie Munger đã qua đời, nhưng những bài học đầu tư đắt giá ông để lại vẫn có thể giúp chúng ta làm giàu.
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư