Chiếc bát gỗ - Câu chuyện về luật nhân quả ở đời
Bạn có tin không, cách bạn đối xử với cha mẹ mình chính là cách mà con cái bạn sẽ đối xử với bạn sau này... Người xưa nói, gieo nhân nào ắt gặt quả đó!

Một ông cụ già yếu chuyển tới sống với con trai, con dâu và cháu trai 4 tuổi.
Tuổi già sức yếu, tay ông cụ luôn luôn run rẩy, mắt mờ đục đi, thậm chí đi lại còn không vững. Ban đầu, tất cả mọi người đều dùng bữa cùng nhau trên bàn ăn. Tuy nhiên, với đôi tay lúc nào cũng run bần bật và đôi mắt đã không còn nhìn rõ, việc ăn uống trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Thức ăn và đồ uống vương vãi khắp chỗ ngồi của ông cụ. Điều ɴày khiến cho con trai và con dâu ông vô cùng bực mình.
“Chúng ta phải làm gì đó với bố thôi. Anh không thể chịu đựng nổi cách ăn uống ồn ào, bừa bộn và thức ăn vương vãi đầy trên sàn như vậy nữa”, anh con trai nói với vợ.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng anh con trai kê thêm một chiếc bàn nhỏ ở trong góc làm bàn ăn cho bố. Ông cụ ngồi ăn thui thủi một mình trong khi gia đình con trai vui vẻ ăn tối ngay bên cạnh.
Sau khi làm vỡ vài chiếc đĩa, đĩa đựng thức ăn của ông cụ được đựng vào một chiếc bát gỗ.
Thỉnh thoảng nhìn sang phía chiếc bàn nhỏ, mọi người đều nhận thấy những giọt nước mắt chầm chậm lăn trên má ông cụ.
Thế nhưng, những gì mà hai vợ chồng người con trai thốt ra chỉ là những lời chì chiết gai góc bất cứ khi nào ông cụ làm rơi dao nĩa hay làm đổ thức ăn. Trong suốt thời gian đó, cậu con trai 4 tuổi đã lặng im quan sát tất cả.
Một hôm trước bữa ăn tối, ông bố nhìn thấy con trai nhỏ đang chơi gì đó với miếng gỗ thừa trên sàn nhà liền nhẹ nhàng hỏi xem cậu bé đang làm gì.

Bằng một giọng nói đáng yêu, ngây thơ hết sức cậu con trai cười và nói: “Con đang làm một cái bát gỗ nhỏ cho ba mẹ ăn khi ba mẹ già đi đó”.
Trả lời xong cậu bé quay trở lại chăm chú với trò chơi còn dang dở.
Cậu bé lặng lẽ quan sát cách bố mẹ cư xử với ông nên đã quyết định làm trước một chiếc bát gỗ để phục vụ bố mẹ lúc về già.
Nghe những lời như kim đâm vào tim đó, vợ chồng anh con trai chẳng thể nói gì. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má cả hai người. Mặc dù không ai nói với ai câu gì nhưng cả hai vợ chồng đều biết họ sẽ phải làm gì.
Trong bữa tối hôm đó, anh con trai đã nắm lấy bàn tay run rẩy của bố mình, nhẹ nhàng dắt ông trở lại bàn ăn ngồi cùng với cả gia đình.
Từ đó cho tới những ngày cuối cùng của cuộc đời, ông cụ vẫn luôn ăn tối cùng gia đình còn con trai và con dâu cũng chẳng ai để ý tới chiếc đĩa bị rơi, vết sữa đổ hay khăn trải bàn bị ố nữa.
Tóm lại: Sống ở đời, trăm điều thiện thì chữ hiếu đứng đầu. Phật sống không ở đâu xa, Phật sống chính là cha mẹ chúng ta.
Xem thêm: Hạnh phúc là một cảm giác – Câu chuyện nhẹ nhàng sâu sắc
Đọc thêm
“Lẩm cẩm tuổi già” là câu chuyện nhân văn sâu sắc,, đọc bức thư dưới đây bạn sẽ có cái nhìn thú vị hơn, cảm thông hơn về sự lẩm cẩm của tuổi già.
“Người ăn mày và món quà của lòng nhân hậu” là câu chuyện nhân văn, giúp bạn càng thêm tin vào sự lương thiện ở đời. Cho đi lòng tốt rồi bạn sẽ nhận lại quả ngọt.
“Vạn vật đều có tánh linh” là một câu chuyện ngắn khiến nhiều người phải nghẹn lòng khi đọc, thì ra vạn vật trên đời này đều có linh tính…
Bài mới

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.