Sau khi con trai duy nhất qua đời, vợ chồng ông N.V.T đã mang phần quà công ty con trai gửi để trao tặng chon 50 bệnh nhân nghèo đang điều trị tại bệnh viện Bạch Mai.
Anh muốn khóc khi nhìn thấy nụ cười của má. Nụ cười hiền lành, bao dung muôn thuở. “Không sao đâu con, miễn ai cũng được vui vẻ, thoải mái là được”, má cười hiền nói.
Từ trước đến nay vợ chồng con trai chưa lần nào đề cập đến việc về quê ở hay đưa tôi lên thành phố sống cùng. Nhưng tôi cũng xác định là tự lo tuổi già nên cũng không mấy bận lòng.
Chị coi con trai là chỗ dựa tinh thần của mình lúc về già. Thế nhưng, sự thật phũ phàng khiến chị nhận ra rằng, hạnh phúc không phải lúc nào cũng đến từ những điều mình mong đợi.
Con trai của mẹ, con còn rất trẻ, cả một tương lai dài ở phía trước. Đừng vì một lúc ham vui mà vùi dập đi tương lai của mình, để đến khi hối hận thì đã muộn màng.
Nhìn vợ chồng con trai quấn quýt yêu thương, chăm sóc nhau, người làm mẹ chồng như tôi liền mềm lòng chẳng muốn biết sự thật kia là gì nữa… cá vào ao ai người ấy được.