Bỏ bạn – Câu chuyện đáng suy ngẫm
Từ hôm đó, tôi bỏ bạn, không bao giờ gọi điện, rủ rê gì nó trong mấy cuộc đi chơi, ăn nhậu nữa. Vắng nó cuộc sống tôi vẫn thế. Nhưng vắng vợ con thì tôi không sống được.

Ông bạn tới nhà tôi chơi cho biết nhà. Vợ tôi thấy vậy làm ít mồi, rồi lật đật đi mua mấy lon bia về cho hai người lai rai.
Người bạn này tôi cũng mới quen, tính nó sôi nổi, nhanh nhẹn, lại vui vẻ, hòa đồng nên tôi rất thích.
Hai người ngồi vừa uống vừa nói chuyện một lúc thì hết 10 lon bia, nó thấy vậy đứng dậy bảo để nó chạy ra đầu hẻm mua về uống tiếp.
Vợ biết tửu lượng của tôi chỉ chừng ấy, nên ngồi bên nhỏ nhẹ góp ý: “Hai người uống vậy thôi, để bạn anh còn chạy xe về nữa. Để em vào pha ấm trà với chuẩn bị ít trái cây, hai anh em ngồi uống nước nói chuyện cho giải rượu”.
Tôi cũng bảo nó là tôi không uống được nữa, tới đây thôi. Ấy vậy mà mặt nó hằm hằm, tỏ vẻ không vui.

Mấy hôm sau gặp lại nó ở quán cà phê, nó vỗ vai tôi hỏi: “Mày có vẻ sợ vợ quá nhỉ?”.
Tôi không hiểu gì nên hỏi lại: “Sao mày lại hỏi thế?”.
Nó cười bảo: “Thì hôm trước ấy, hôm nhậu ở nhà mày, vợ nói một câu là mày nghe răm rắp còn gì!”,
Tôi nghe vậy thì cười hòa bảo: “Vợ tao có ý tốt ấy mà, sợ uống nữa mày chạy xe về không an toàn thôi”.
Nó nhăn mặt bảo: “Xời, tao chúa ghét mấy mụ đàn bà cứ xe mồm vào chuyện đàn ông chúng mình nhậu. Mất cả hứng!”.
Tôi ậm ừ cho qua chuyện: “Vậy à…”.
“Chứ còn gì nữa. Người như vợ mày, to thua. Mày nên xem lại vợ mày đi nhé, chán lắm!”, nó lắc đầu bảo.
Từ hôm đó, tôi bỏ bạn, không bao giờ gọi điện, rủ rê gì nó trong mấy cuộc đi chơi, ăn nhậu nữa. Vắng nó cuộc sống tôi vẫn thế. Nhưng vắng vợ con thì tôi không sống được. Tôi là người đàn ông, phải biết bảo vệ gia đình của mình.
Sưu tầm
Đọc thêm
Hai vợ chồng đi xin việc cho con, đến gặp lão bạn chồng đưa phong bì thấy lão cầm ngay, tôi nghĩ bạn bè chiến hữu cũng chỉ tới vậy mà thôi. Cho đến khi lão đến nhà... tôi mới nhận ra, mình đã quá nông cạn.
Nhìn cậu bé sáng sủa, đẹp trai ấy chẳng ai có thể nghĩ rằng cậu ấy chỉ mang trí não của đứa bé 5 tuổi và không bao giờ làm bài được trên lớp.
Sài Gòn đâu thiếu món ăn ngon, nhưng tuần nào tôi cũng ăn vài ba bữa cơm độn khoai. Hổng biết sao tôi cũng y như má, mỗi lần cắn củ khoai trong nồi cơm là mỗi lần rớt nước mắt.
Tin liên quan
Người xưa nói, nghe thanh sắc âm điệu của đàn bà sẽ biết họ là người thế nào còn xem cách đàn ông giữ và tiêu tiền sẽ biết tấm lòng họ đến đâu.
Theo nhân tướng học của người xưa, những người sinh ra mà sở hữu đủ 3 nét tướng này thì sẽ mang mệnh phú quý giàu sang.
Sống ở đời chỉ cần đủ nhẫn nhịn, đủ chịu khó thì chắc chắn sẽ nhận lại những điều xứng đáng.
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư