Nỗi buồn của ba – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Đêm 28 Tết, đang lơ mơ ngủ, anh cả gọi dựng vợ chồng tôi dậy, giọng điệu nghiêm trọng nói: “Ba đòi cưới vợ đấy, chú liệu mà về khuyên ông!”.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Lúc tôi về, cả nhà đã ngồi đợi sẵn. Anh cả mặt mày nhăn nhó, thằng bốn khoát tay nói thao thao không dứt lời, thằng út cúi mặt cắn hạt dưa. Ba ngồi giữa im lặng, vân vê vết sẹo dài trên bắp tay. Mỗi lần căng thẳng ông lại có thói quen sờ nắn vết sẹo do đạn lạc ấy, điệu bộ như đứa trẻ đang bị cha mẹ trách phạt.

Thực ra, ba chỉ muốn mời cô Điền về ở chung cho có người bầu bạn. Tôi nhớ đã có lần gặp cô, năm ấy tôi lên 7, vào đúng mùa chôm chôm chín rộ. Hồi ấy mẹ đang chạy thận ở Hà Nội, anh cả thì đi học xa, nhà chỉ có 3 ba con xoay xở thu hái chôm chôm. Ba gùi một gùi chất đầy chôm chôm vượt quá đầu, chạy như bay về nhà thì sững lại khi thấy một người phụ nữ đang đứng đợi giữa sân. Ông ngơ ngác: “Ơ, cô Điền phải không?”, nói xong là đứng như trời trồng, mặc kệ đám kiến đang hăng máu, chui cả vào tóc, vào áo mà cắn. Thằng Út đứng cạnh, oang oang gọi: “Ba ơi! Kiến! Để con phủi kiến cho ba!”. Nghe tiếng gọi của con, ba như tỉnh khỏi cơn mê, hất chiếc gùi trên lưng xuống, ngượng ngùng mời khách vào nhà. Cô Điền vào nhà ngồi, lấy từ tay nải ra một lá thư của mẹ cùng bịch kẹo 4 mùa cho chúng tôi.

Mãi sau này, mẹ về nhắc đến người phụ nữ tên Điền ấy thì tôi mới nhận ra, mùa chôm chôm ấy ba đã gặp lại mối tình đầu của mình. Mẹ kể, ba mẹ và cô Điền là người cùng làng, lớn lên cùng nhau. Về sau, ba và cô Điền phải lòng nhau, tình cảm chưa kịp bày tỏ thì ba đi bộ đội, cô Điền cũng đi thanh niên xung phong. Vào kỳ nghỉ phép, ba được về làng mấy ngày, ông bà lo nên hối thúc ba lấy vợ và mối ông bà nhắm sẵn khi ấy là mẹ.

Hết chiến tranh, ba về ới một vết sẹo dài trên cánh tay. Cô Điền cũng mang một vết sẹo lớn dọc bắp chân. Cô ở vậy, mãi đến khi quá lứa lỡ thì mới chịu cưới chồng rồi sinh được một cô con gái. Chồng cô mất sớm, cô ở vậy một mình nuôi con. Còn ba mẹ tôi thì dắt díu nhau vào Nam làm kinh tế, sau đó liền tù tì sinh 4 thằng con trai.

noi-buon-cua-ba-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam (1)

Cuộc sống đang “sông bằng nước cạn” thì mẹ bỗng nhiên đổ bệnh, tay chân sưng phù, đi bệnh viện khám thì bác sĩ chẩn đoán suy thận. Thời ấy, nơi chúng tôi ở, bệnh viện chưa có máy móc điều trị nên mẹ phải ra tận Hà Nội chạy thận hơn chục năm trời. Tình cờ mẹ gặp lại cô Hiền ở đấy, cả hai mừng lắm. Nghe cô nói con gái đã lớn, nay được thảnh thơi, sắp tới sẽ cùng hội cựu chiến binh đi dọc Bắc Nam thăm chiến trường xưa. Thấy vậy, mẹ gửi cô lá thư và bịch kẹo, để nếu tiện đường thì trao cho ba con tôi.

Những năm ấy, một mình ba gánh vác gia đình, quần quật làm việc kiếm tiền tiền gửi ra cho mẹ chạy thận, rồi nuôi bốn thằng con đang tuổi ăn học. Nhiều đêm, các con ngủ, ông vẫn ra vườn cuốc đất. Chiếc áo ông mặc hôm cô Điền đến thăm là một chiếc áo lao động sờn cũ, cổ áo đã gần rớt ra khỏi vai, chỉ có vài sợi vải kéo lại. Tôi ngồi ngoài sân vặt chôm chôm, thỉnh thoảng nhìn vào trong lại thấy ba bối rối đưa tay lên bụm lại chỗ rách.

Mấy chục năm trời, ba tôi sống một quãng đời lặng lẽ. Mẹ đi chạy thận, rồi từng đứa con đi học xa nhà, những món ăn trường kỳ của ba chỉ có cơm với cá khô, rau luộc. Thỉnh thoảng anh em tôi về nhà thăm, nhăn mặt bảo ông hôm nay đừng ăn khô cá nữa. Ông cười cười lôi ra một bịch khô cá khác bảo là “đổi món”. Sau này, bệnh viện tỉnh có máy chạy thận, mẹ được chuyển về đấy cho gần ba. Nói là gần, nhưng ba cũng phải thuê trọ ở thành phố, cạnh bệnh viện. Cuối tuần, ba lại thu xếp công việc nhà, tay xách nách mang bắt xe lên thành phố thăm mẹ.

Bệnh của mẹ chỉ duy trì sự sống bên chiếc máy chạy thận, chẳng đi đâu được, cũng chẳng làm gì được. Bà cố được mười mấy năm thì gặp cơn tai biến. Trong những giây phút cuối đời cũng chỉ có ba túc trực bên mẹ. Ba không khóc, nhưng nhiều ngày trời, ông ngồi lặng lẽ ở cuối vườn, nhìn về hoàng hôn đang dần tắt, đôi mắt đượm buồn.

Sau khi mẹ mất một thời gian, để bớt cô đơn, ba tôi tìm đến thú tiêu khiển mới là chơi cá. Ông thả bể cá đặt ở phòng khách đám cá bảy màu và vài cây rong rêu - loài cây cần chăm sóc kỹ càng, chỉ cần lơ là một ngày, rêu đã ra những tua dài xanh trắng. Ba dành bao nhiêu thời gian cho đám cá với rong rêu ấy lắm. Những lúc chẳng cần chăm sóc gì, ông vẫn lặng người ngồi im trước bể cá, mắt nhìn đăm đăm như bị thôi miên.

Sau đám giỗ đầu của mẹ được ít lâu, ba bất ngờ ngỏ ý với 4 anh em tôi về việc “rổ rá cạp lại” với cô Điền. Trong lần về quê xây mộ cho ông nội ba gặp lại cô. Con gái cô đi du học nước ngoài rồi định cư ở  đó luôn, cô cứ thế một mình lủi thủi “cơm niêu nước lọ”. Hoàn cảnh của ba và Điền cũng tương tự nhau, coi như nối lại mối duyên dang dở. Nhưng anh em tôi, nhất là anh cả và thằng bốn, phản đối kịch liệt cuộc tái hôn này vì thấy “tủi hờn thay phần mẹ”.

Bữa cơm chiều ba mươi Tết, cả nhà tôi quây quần. Anh cả nâng ly, nói bóng gió: “Đấy, gia đình mình đông vui thế này, ba lại sợ cô đơn nỗi gì”. Ba nghe vậy thì nhỏ nhẹ bảo: “Các con đâu thấy cảnh bao nhiêu năm qua ba ngồi ăn cơm một mình, phải không?”.

Hết tết, ba tiễn từng đứa con ra cổng, xua tay: “Thôi, xuống thành phố mà lo làm ăn, đừng lo gì cho ba cả”. Tôi nhìn bóng ông xiêu vẹo, đơn độc trông theo các con, tự nhiên thấy lòng chua xót quá. Cả đời ông không bao giờ trách phạt anh em tôi, cũng chẳng bao giờ phản đối việc chúng tôi yêu ai, cưới ai. Nhưng đến cuối cùng, hạnh phúc của ông lại do anh em tôi quyết định.

Sau khi trở lại thành phố, anh em chúng tôi gặp nhau, suy nghĩ rất lâu rồi quyết định gọi điện cho ba bảo mời cô Điền về ở cùng: “Nếu ba muốn tụi con sẽ tổ chức một đám cưới nhỏ gọn cho ba”. Đầu dây bên kia, ba im lặng một lúc lâu rồi khó khăn thốt ra được 3 từ: “Cảm ơn con”. Nhưng kể cả được chúng tôi đồng ý, mối duyên của ba vẫn không thành. Nghe đâu, con gái cô Điền ở bên kia không cho mẹ đi thêm bước nữa.

Dạo này, mỗi lần về thăm ba, tôi nhận ra ông già đi thật nhanh. Vai ông xụp xuống, tóc rụng nhiều, ánh mắt như phủ một làn sương mờ đục, chất chứa nỗi buồn miên man. Bao nhiêu năm vất vả, dáng ông lúc nào cũng chúi về trước như sắp ngã. Ông vẫn ngồi hàng giờ bên bể cá, chỉ đợi rong rêu dài ra một chút là đứng dậy, cầm kéo cắt. Ba tỉ mẩn, chăm chú làm công việc đơn điệu ấy, như thể nếu lơ là, nỗi cô buồn cũng như rong rêu, quây trói và nuốt chửng lấy mình.

Xem thêm: "Dì nhỏ" của thằng cháu lớn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Ông bà chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân sẽ trở thành “kẻ ở nhờ”, bị con cái coi khinh trong chính ngôi nhà mình vất vả xây dựng nên.

Trở thành “kẻ ở nhờ” trong chính nhà mình – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Trong nhà, ông nội đặt ra rất nhiều quy định buộc con cháu phải tuân theo, ông bảo đó là “vật báu” mà ông để lại. Con cháu nhiều lúc thấy ông thật phiền phức, nhưng không vì thế mà ông thay đổi quan điểm của mình.

“Vật báu” ông để lại – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Nhìn Hưng với Thùy hạnh phúc như vậy, phận là dì nhỏ tôi mừng lắm, tôi thiết tha hy vọng vào ngày mai. Ngày mai dù có mưa dông nhưng chắc chắn sau đó sẽ là nắng đẹp.

'Dì nhỏ' của thằng cháu lớn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Giếng nước không có quan trọng đối với đời sống của mỗi gia đình mà còn là kết tinh trí tuệ của người xưa. Nhưng vì sao khi xây xong giếng lại thả một ít cá và rùa vào trong?

Phong thủy cổ nhân: Vì sao người xưa xây xong giếng lại thả ít cả và rùa vào trong?
0 Bình luận

Người thông minh bao giờ cũng có cách hành xử thông minh. Họ biết cười, ca, nói đúng lúc, đúng chỗ.

Cổ nhân dạy: 3 việc người thông không làm - 'không cười, không ca, không cãi'
0 Bình luận

Dưới đây là 4 điều tai hại biến một gia đình lụi bại, ngay hiểm nhất là điều cuối cùng.

Cổ nhân nói: Gia đình có 4 dấu hiệu này sớm muộn cũng tàn lụi
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Con gà mái – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Câu chuyện về con gà mái đã dạy chúng ta một điều rằng, những giọt nước mắt rơi trong đám tang không phải là nước mắt đau thương, mà là nước mắt của sự hối tiếc và ăn năn

Hải An
Hải An 16 giờ trước
Lấy chồng muộn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mặc cho mọi người ngọt nhạt rằng chị lớn tuổi rồi lấy chồng cũng chẳng ích gì, nếu muốn thì kiếm đứa con là đủ, nhưng chị vẫn quyết tâm lấy chồng vì muốn tìm nơi nương tựa cuối đời.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Phép màu có giá bao nhiêu? – Câu chuyện nhân văn cảm động

Thì ra, phép màu kỳ diệu ấy có giá một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ và lòng tốt của người bác sĩ tử tế.

Đăng Dương
Đăng Dương 3 ngày trước
Món quà bất ngờ của mẹ tôi - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ở cái tuổi xưa nay hiếm, mẹ tôi an nhàn hoàn toàn, cả thể chất lẫn tinh thần. Mẹ lạc quan, yêu đời và luôn là người truyền năng lượng tích cực cho con cháu.

Thanh Tú
Thanh Tú 4 ngày trước
Người xưa dặn: Bếp không có 3 thứ này gia đình giàu có, hút tài hút lộc

Trong phong thủy, bếp được xem là nơi “tụ tài, hút lộc”. Để vun đắp cho sự thịnh vượng của gia đình, gia chủ cần đặc biệt lưu ý tránh 3 điều tốt kỵ mà người xưa dặn dò.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Trông mong gì ở con trai – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha mẹ nuôi con không kể ngày kể tháng, vậy mà tôi chỉ mới vừa bị bệnh con trai liền đùn đẩy trách nhiệm cho em gái… tôi nghe mà chua xót vô cùng.

Thanh Tú
Thanh Tú 7 ngày trước
Người giúp việc – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người ta gọi chị là “chị Oanh giúp việc”, nhưng cái tên giản dị ấy chưa bao giờ nói hết được về con người chị.

Thanh Tú
Thanh Tú 11/05
Chữ hiếu ngày nay – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tiền cho vay được có thể sẽ giúp ai đó khấm khá lên, nhưng cũng có thể gây nên một thảm cảnh gia đình, nhất là trong thời buổi “chữ hiếu ngày nay” đang lắm điều cần bàn.

Hải An
Hải An 09/05
Lời khuyên của con rể - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Lời nói của con rể khiến tôi không hài lòng, hay nói đúng hơn là thất vọng. Tôi không thể bán nhà cửa để vào viện dưỡng lão ở được...

Người xưa dặn: Có 7 kiểu đàn bà phá nát phúc đức nhà chồng, dù đẹp như tiên cũng tránh lấy 

Theo quan niệm của người xưa thì những kiểu phụ nữ này sẽ tạo nghiệp, ảnh hưởng tới phúc đức gia đạo nhà chồng nên tránh.

Con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn cảm động

Tôi từng khuyên bạn thân bỏ chồng khi cô ấy phát hiện chồng có con riêng bên ngoài, nhưng đến khi chính mình rơi vào hoàn cảnh ấy tôi lại lưỡng lự không quyết định được.

Hải An
Hải An 06/05
Người xưa cảnh báo: Mang 3 thứ này vào nhà tài lộc tiêu tan

Có những vật tưởng như vô tri nhưng nếu mang vào nhà sẽ khiến tài lộc tiêu tan, gia đạo lục đục. Dưới đây là 3 thứ tuyệt đối tránh mang vào nhà.

Bố tôi và những chiếc răng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn nụ cười của bố tôi hạnh phúc vô ngần. Đôi khi báo hiếu không cần đến những điều to tát. Chỉ cần cha mình nhai ngon một bữa cơm, cười rạng rỡ không ngại ngùng, là đủ thấy lòng ấm.

Hải An
Hải An 05/05
15 chữ khiến phụ huynh phải suy ngẫm: 'Chọn ngành cho con nhưng mình chưa từng hỏi con muốn gì'

15 chữ ngắn gọn nhưng tựa như một lời thức tỉnh để hàng triệu bậc phụ huynh cần ngẫm lại xem mình đã thật sự hiểu con chưa?

Vì sao người xưa nói 'móng nhà vững chắc, 3 đời thịnh vượng'?

Ở đời, chúng ta sử dụng rất nhiều thứ - có thứ hỏng thì có thể thay được nhưng có những thứ nếu chọn sai thì rất khó sữa chữa, nhất là nhà cửa.

Khi nào có thời gian – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Chỉ đến khi ngồi suốt đêm bên giường bệnh tôi mới nhận ra cái gọi là “khi nào có thời gian” chính là lời hứa suông lớn nhất đời người.

Hải An
Hải An 04/05
PC Right 1 GIF
Đề xuất