Nhớ mẹ chồng – Câu chuyện nhân văn cảm động

Mỗi lần nghĩ đến mẹ chồng, nước mắt tôi lại trào ra vì nhung nhớ và hối hận. Tôi tự trách mình đã vội vã quyết định ra riêng mà không lường trước được những khó khăn.

Diệu Nguyễn
2 ngày trước Diệu Nguyễn
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Tôi và chồng quyết định ra riêng sau 8 năm sống chung với bố mẹ chồng. Tôi muốn con cái được lên gần thành phố để được học trong môi trường tốt hơn. Ngoài ra, việc chuyển nhà cũng giúp vợ chồng tôi đi làm thuận tiện hơn, bớt đi xa hàng chục cây số mỗi ngày. Tuy nhiên, đây không phải là quyết định dễ dàng.

Trước đây, sống chung với nhà chồng, tôi luôn được mẹ chồng chăm sóc tận tình. Mỗi sáng bà đều dậy sớm nấu cơm, chăm sóc các cháu và luôn quan tâm, hỏi han đến sức khỏe của tôi. Những lúc tôi ốm đau, mệt mỏi bà luôn là người đầu tiên ở cạnh, chuẩn bị cho tôi những món ăn bổ dưỡng.

Mẹ chồng không chỉ là mẹ, bà còn là người bạn luôn lắng nghe, chia sẻ với tôi mọi điều trong cuộc sống. Từ ngày ra ở riêng, tôi bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự thiếu vắng mẹ. Thay vì có mẹ ở nhà nấu ăn chờ sẵn, giờ đây mỗi khi tan làm tôi phải lao thẳng vào bếp, tất bật hồi lâu. Rồi những lúc con ốm, tôi phải tự mình lo liệu, không có mẹ ở cạnh đỡ đần. Đôi khi tôi thấy mình thật yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân và gia đình nhỏ một cách chu toàn như mẹ chồng đã làm.

Nỗi nhớ mẹ chồng ngày càng lớn dần, nhất là vào những tối muộn, khi căn nhà chìm vào im lặng. Tôi thường ngồi một mình trong phòng, nhớ lại những khoảnh khắc ấm áp, vui vẻ cùng bà. Tôi nhớ những lần hai mẹ con cùng nấu ăn, dọn dẹp, chăm sóc mọi người trong gia đình.

nho-me-chong-cau-chuyen-nhan-van-cam-dong (1)

Mồ côi mẹ từ nhỏ tôi luôn cảm thấy thiệt thòi, thiếu thốn tình thương. Về nhà chồng, được mẹ chồng quan tâm chăm sóc bao năm, khiến tôi cảm nhận được tình yêu thương gia đình đầy đủ. Thế nhưng, những mâu thuẫn nhỏ trong cuộc sống hằng ngày cũng không khỏi làm tôi thấy chạnh lòng và suy nghĩ ích kỷ muốn ra riêng.

Giờ đây, mỗi lần nghĩ đến mẹ chồng, nước mắt tôi lại trào ra vì nhung nhớ và hối hận. Tôi tự trách mình đã vội vã quyết định ra riêng mà không lường trước được những khó khăn này.

Những bữa cơm không còn ngon miệng, những giấc ngủ chập chờn khiến tôi lúc nào cũng ủ rũ, mệt mỏi. Chồng tôi dù cố gắng động viên, an ủi nhưng cũng chẳng lấp đầy được khoảng trống ấy. Chỉ trong vòng 2 tháng, tôi sụt hẳn 5kg, sức khỏe cũng giảm sút nghiêm trọng.

Có những đêm tôi nằm mơ thấy mình được về nhà cũ, được gặp lại mẹ chồng, cùng bà trò chuyện, cười đùa như xưa. Tỉnh giấc tôi chỉ muốn chạy ngay về nhà để gặp mẹ chồng, ôm bà, cảm nhận sự ấm áp và bình yên bà mang đến.

Tôi nói với chồng về mong muốn được quay lại sống cùng bố mẹ chồng. Ban đầu, anh ấy không đồng ý vì lo lắng chúng tôi sẽ mất đi sự tự do và không gian riêng tư. Nhưng khi thấy tôi ngày càng tiều tụy và mệt mỏi, anh đã dần hiểu ra và ủng hộ quyết định của tôi.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định quay dọn về nhà bố mẹ chồng. Ngày trở về, nhìn thấy mẹ chồng mở rộng vòng tay chào đón, tôi cảm thấy lòng mình được xoa dịu, chữa lành. Bà vẫn như xưa, luôn dịu dàng và ân cần. Tôi ôm chầm lấy bà, nước mắt rơi không ngừng. Đây mới thực sự là ngôi nhà, là mái ấm của tôi.

Cuộc sống trở lại như trước, tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn và tràn đầy năng lượng. Nỗi nhớ nhung và những khó khăn trong thời gian qua đã giúp tôi nhận ra giá trị của gia đình và tình thương yêu. Tôi tự hứa với bản thân sẽ trân trọng và giữ gìn những gì mình đang có, để không bao giờ phải cảm thấy hối hận và cô đơn như trước nữa.

Xem thêm: Ra “chiêu” trị mẹ chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

songdep.com.vn

5 chủ đề bạn cần biết mỗi tuần

Mỗi thứ Tư, bạn sẽ nhận được email tổng hợp những chủ đề nổi bật tuần qua một cách súc tích, dễ hiểu, và hoàn toàn miễn phí!

Bài Mới

Bình luận