Dọn ra ở riêng – Câu chuyện đáng suy ngẫm
“Mình dọn ra ở riêng đi anh”, chị đã nói như thế với chồng sau hơn 1 năm chung sống cùng mẹ và các chị chồng. Bởi chị đã quá mệt mỏi và chán chường…

Xuất thân từ một vùng quê nhỏ ở Quảng Bình, một lần vào Sài Gòn chơi với bạn, Nhung đã gặp và quen biết Trường. Đôi trai gái ngoài 20 khi ấy nhanh chóng phải lòng nhau. Khi cả 2 quyết định tiến đến hôn nhân Trường đã đề nghị Nhung dọn về sống chung trong căn nhà ở Quận 12. Ngôi nhà ấy hiện đang có mẹ và hai chị gái Trường đang cùng sinh sống. Bố chồng mất sớm, 2 chị thì một người chưa kết hôn, một người đã ly hôn. Việc sống chung không chỉ giúp tiết kiệm chi phí đắt đỏ ở thành phố mà cả nhà còn có thể đỡ đần nhau những lúc mệt nhọc.
Ban đầu Nhung cũng có chút e dè, cô thật sự hy vọng hai vợ chồng có thể ra ở riêng. Vài lần về chơi ai cũng hòa đồng, xởi lởi nhưng Nhung biết ở chung kiểu gì cũng sẽ có lúc cơm không lành, canh không ngọt.
Hôm Trường nói sửa sang lại phòng để sau cưới đón Nhung về sống cùng, cô ái ngại gượng cười. Trường thấy vậy thì kéo cô vào lòng thủ thỉ: “Mẹ và các chị đều thương anh, thương luôn cả em. Mình ở chung có người ra người vào cũng đỡ đần nhau được nhiều thứ. Nhất là sau này có con nhỏ nữa, lúc ấy tha hồ có người phụ”.
Nhìn chồng hào hứng, Nhung cố động viên mình, thôi thì cứ khéo léo dung hòa, mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi.

Phòng cưới của vợ chồng Nhung nằm ngay hành lang, phía cuối có nhà vệ sinh nhỏ. Đêm nào cũng có người qua lại, tiếng đóng cửa, tiếng húng hắng ho khiến Nhung trằn trọc mãi không ngủ được. Nhưng lâu rồi cũng thành quên, chi có điều mẹ chồng Nhung là người khó tính và ít nói. Nhiều khi bà thủng thẳng mấy câu khiến Nhung suy nghĩ mãi mới hiểu.
Sau cưới 1 năm thì Nhung có thai, nghén lên nghén xuống. Cô bị động thai nhiều lần, thêm thể trạng yếu nên đành nghỉ việc ở nhà dưỡng thai. Trường chăm vợ từng chút một, tuy mệt nhưng đây cũng là khoảng thời gian Nhung thấy vô vàn hạnh phúc. Ở nhà buồn, Nhung nhận thêm giấy về gia công. Một bữa nhà nhiều đơn hàng, mẹ chồng cô đi ngang qua, khó chịu bảo: “Làm được mấy đồng đâu mà mang đủ thứ về, chật hết lối đi”. Nhung nghe xong chỉ biết cúi đầu nín lặng, cổ họng nghẹn đắng.
Hết nghén, Nhung lại thèm đủ thứ. Hôm nào Trường mua đồ ăn vặt về cho vợ cũng phải giấu đi thẳng vào buồng. Bởi cả Trường và Nhung đều biết tính mẹ. Bà sẽ bảo ăn uống thế này không tốt, ảnh hưởng đến cháu bà.
Tính Nhung vô tư nhưng vẫn không tránh khỏi lúc tủi thân. Có hôm cô đang ngồi xoome gấp hàng, mẹ chồng đi ngang qua thấy liền buông câu lạnh lùng: “Đã bảo dẹp mấy cái này đi rồi, mỗi tháng kiếm được vài trăm bạc mà cứ bày ra đầy nhà”. Nhung nghe xong nước mắt liền vòng quanh.
Ở nhà dưỡng thai khiến Nhung cảm thấy bản thân mình vô dụng. Cô ra góc vườn ngồi không muốn trở vào, nắng gắt chiếu vào khiến Nhung choáng váng đổ bệnh. Khuya đó cô sốt nằm liệt giường, chồng phải đút cho từng thìa cháo. Khi nghe Trường nói đó là cháo mẹ nấu, cô đẩy bát cháo ra, đề nghị: “Mình ra ở riêng đi anh”.
Trường cố gắng xoa dịu vợ, nhưng càng nói Nhung càng khóc lớn, tiếng khóc nức nở, vang vọng cả phòng bên. Nửa đêm Nhung khát nước tỉnh dậy tính đi lấy nước thì nghe tiếng mẹ chồng rủ rỉ bên ngoài phòng khách. Nhung lắng tai nghe, hóa ra là Trường đang nói ý định ra riêng với mẹ.
Sau khi chồng cô nói xong ý định, mẹ chồng bảo: “Mẹ biết mình ăn nói không ngọt, mẹ không muốn nó ngồi làm hoài, đã bầu bí yếu thì chớ, lại còn ngồi xổm gấp giấy, ăn thì toàn mấy thứ ngoài hàng ngoài chợ không tốt cho cái bụng. Mẹ có sỗ sàng, nhưng chưa bao giờ ghét bỏ dâu con. Còn tụi con muốn ở riêng, mẹ còn ít vàng cất trong tủ kia, mẹ đưa cho mà lo liệu nhà cửa. Chuyện mẹ chồng nàng dâu không phải 1-2 năm mà hiểu nhau cho trọn, hồi tối mẹ nghe nó khóc, mẹ biết nó buồn nhưng chẳng biết an ủi sao. Lỗi cũng là do mẹ lỡ lời cộc cằn".
Nhung nín lặng, ý nghĩ ra ở riêng bay biến. Đúng là từ hồi về làm dâu, ngoài chuyện mẹ chồng hay la mắng thẳng thừng thì bà không có điểm gì để chê. Các chị chồng cũng rất tốt, lúc nào cũng í ới mua đồ ăn ngon cho cô, rồi còn cho tiền tiêu vặt. Ai ai cũng lo mọi thứ từ nhà cửa, cơm nước để cô nghỉ dưỡng.
Nhung thở dài, cô biết mình đã sai, đã đẩy chồng vào thế khó. Ngày mai cô sẽ nói chuyện lại với anh, sẽ thỏ thẻ tâm tình với mẹ. Bên kia phòng, ánh đèn đã tắt, mẹ chồng cô cũng vào buồng ngủ. Chỉ còn lại không gian im ắng, em bé nhẹ nhẹ đạp trong bụng. Phải rồi, ở chung một nhà, có bao nhiêu thành viên cùng nhau chăm sóc em bé, rõ ràng đang hạnh phúc vô vàn đấy thôi.
5 chủ đề bạn cần biết mỗi tuần
Mỗi thứ Tư, bạn sẽ nhận được email tổng hợp những chủ đề nổi bật tuần qua một cách súc tích, dễ hiểu, và hoàn toàn miễn phí!
Bình luận