Chiếc đồng hồ “lương tâm” – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

30 năm gặp lại, nhìn thấy chiếc đồng hồ năm xưa tôi mới hiểu ra nó không đơn thuần là một chiếc đồng hồ, nó là lương tâm của một con người.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Cách đây hơn 30 năm, hồi tôi học cấp 3 đồng hồ đeo tay là một thứ xa xỉ phẩm, khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn được bố mẹ sắm cho một chiếc đồng hồ mới toanh, nó đeo lên tay rồi xắn tay áo lên trông mới oách làm sao. Cả lớp nhìn ai nấy đều trầm trồ, khen ngợi. Chỉ vài hôm sau tôi đã thấy mấy thằng khác trong lớp cũng đua nhau sắm đồng hồ. Ngay cả trong mơ tôi cũng ước mình được sắm một chiếc đồng hồ đeo tay để mọi người thấy thấy mà thèm.

Thế rồi cuối tuần, tôi về nhà chơi, đắn đo mãi tôi mới ậm ừ mở miệng nói với mẹ: “Mẹ mua cho con một chiếc đồng hồ đeo tay nhé!”.

Mẹ tôi nghe vậy thì nhăn mày nói: “Nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn, lấy đâu ra tiền mua đồng hồ hả con”.

Nghe mẹ nói thế tôi thất vọng vô cùng, vội vàng húp hai báo cháo rồi xách cặp chuẩn bị về lại trường. Đang định bước ra cổng thì bỗng dưng bố tôi hỏi: “Con cần đồng hồ để làm gì?”

Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Thế là nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: “Lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con không theo thời khóa biểu ở trường nữa, cho nên ở lớp ai cũng sắm đồng hồ để biết giờ lên lớp ạ!”.

Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý. Thế nhưng chờ mãi tôi chẳng thấy bố nói gì, chỉ thấy ông ngồi xổm ngoài cửa nhìn xa xăm.

Trở về ký túc xá, tôi chẳng còn nằm mơ gì đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một chiếc đồng hồ mới toanh, sáng loáng. Tôi vội vàng cầm lấy, đeo ngay lên cổ tay, trong lòng trào dâng cảm giác sung sướng, lâng lâng.

Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: “Đồng hồ này là thứ quý giá, phải lấy tay áo che lại cho khỏi bị xây xước chứ. Mà con nhớ là đừng có làm hỏng đấy nhé, lại càng không được đánh mất nó đấy! Thôi, mẹ về đây!”.

Tôi tiễn mẹ ra khỏi cổng trường, tò mò tôi hỏi mẹ: “Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền mua đồng hồ thế mẹ?”

Mẹ tôi buồn buồn trả lời: “Là bố mày bán máu lấy tiền mua đấy!”.

Bố bán máu lấy tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói... Vừa thấy bóng mẹ đi khuất, tôi liền tháo chiếc đồ hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ rồi cất vào cái túi nhỏ mẹ đứa.

Chiec-dong-ho-luong-tam-cau-chuyen-nhan-van-sau-sac

Ngày hôm ấy, tôi đi xung quanh hỏi các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn tò mò hỏi tôi sao có đồng hồ mới lại không đeo, tôi bảo mình không thích. Thế là các bạn không tin, cho rằng đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy nên không chịu mua nó. Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể giọng tôi nghẹn lại, nước mắt lưng tròng.

Thầy chủ nhiệm nghe xong vỗ vai tôi và nói: “Thôi không sao, may quá thầy cũng đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại cho thầy nhé!”. Thế rồi thấy lấy chiếc đồng hồ và trả tôi số tiền nguyên gia nguyên giá. Tôi lấy số tiền ấy nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể. Nhưng kể từ ngày mua đồng hồ tôi chưa thấy thầy đeo bao giờ, mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy đều cười bảo chỉ đeo khi có dịp thôi.

Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở thành phố. Suốt những năm tháng sau này, câu chuyện về chiếc đồng hồ kia cứ đeo bám ám ảnh tôi. Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc cũng bạc hết cả rồi.

Thấy tôi hỏi chuyện chiếc đồng hồ, thầy bảo: “Chiếc đồng hồ vẫn còn đây.” 

Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên. Tôi kinh ngạc hỏi: “Tại sao thầy không đeo nó thế ạ ?”

Thầy chủ nhiệm cười hiền, nhẹ nhàng trả lời: “Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy !”

Tôi bất ngờ hỏi tiếp : “Vì sao thầy lại biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ ?”.

Thầy bảo: “Bởi vì nó không chỉ là chiếc đồng hồ, mà quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người!”.

Sưu tầm

Xem thêm: Sống với người dưng – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Cứ nghĩ có tiền con cái sẽ ở bên quan tâm chăm sóc, nhưng đến lúc tuổi già cô độc trong căn nhà khang trang rộng lớn vợ chồng tôi mới hối hận: Giá lúc xưa đừng cố kiếm nhiều tiền như thế!

Tuổi già cô độc – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Chỉ vì lòng tham, lão Vương chấp nhận đổi khoai tây lấy bao tải vàng để rồi nhận phải cái kết đắng. Hãy nhớ mọi phúc đức đều sinh ra từ tâm.

Đổi khoai tây lấy bao tải vàng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Tuy bà sống với người dưng, nhưng lại được chăm sóc một cách toàn tâm toàn ý. Còn con cái bà đứt ruột đẻ ra, nuôi chúng khôn lớn trưởng thành lại chẳng thật tâm chăm sóc bà ngày nào.

Sống với người dưng – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Thấy nhiều bạn bè khoe nhà ở tuổi 25, nữ nhân viên văn phòng này quyết định cắn răng vay mượn mua nhà và hối hận sau đó.

Hối hận vì vay nợ mua nhà chung cư để rồi vất vả suốt 7 năm: Bài học đau đớn vì bốc đồng
0 Bình luận

Sau nhiều năm viết về tài chính, nữ phóng viên Tanza Loudenback đã đúc kết được nhiều bài học đắt giá về tiền bạc mà ai cũng nên biết.

Cây bút tài chính lâu năm đúc kết 4 bài học tiền bạc đắt giá: Rủi ro là cần thiết để xây dựng sự giàu có
0 Bình luận

Những bài học dưới đây có thể bạn đã từng nghe nhiều, nhưng thực sự chúng có thể giúp bạn bước gần hơn tới thành công rực rỡ.

10+ bài học đắt giá giúp bạn bước gần hơn tới thành công: Đừng sống một cuộc đời mà bạn bị áp đặt!
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 8 giờ trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 6 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất