"Tách trà hoa hồng" - Câu chuyện tình yêu đọng lại cho ta nhiều điều tiếc nuối
Cô chợt nhớ về câu nói của bạn trai năm nào, anh nói rất đúng: "Anh có thể không phải là người con trai tuyệt vời nhất, nhưng tình yêu của anh rất chân thành".

Cách đây ba năm, cô tốt nghiệp một trường trung cấp y tế. Vốn là một cô gái xinh đẹp, cô tin rằng mình sẽ được nhiều chàng trai theo đuổi và chiều chuộng. Cô sẽ ngồi trên chiếc xe máy sang trọng nhất lướt qua những cặp mắt nhìn cô khao khát và cô sẽ ban phát cho họ những cái nhìn tình tứ khiến cho trái tim những kẻ đa tình chết lịm đi.
Vậy mà, khi cô về khoa thực tập, có một anh chàng bác sĩ không biết cao thấp nông sâu thế nào lại đem lòng yêu cô, ngày ngày tìm cáсh chuyện trò cùng cô. Nụ cười của anh hút hồn người khác nên cũng để lại trong cô những ấn tượng khó phai. Mỗi khi nghĩ đến nụ cười ấy làm cô quên hết mọi chuyện và nó đọng lại trong cô một sự ngọt ngào dịu êm.
Thế nhưng, có một điều mà cô phân vân trong mối quan hệ này đó là anh được sinh ra ở một bản làng hẻo lánh. Điều đó không đáp ứng được ước mơ lãng mạn của cô. Ngày lễ Valentine, anh và cô đến một quán cà phê. Hôm đó cô đang ở trong "tình huống đặc biệt" của người con gái nên cô cảm thấy không thoải mái cho lắm, anh nói nhỏ với cô: "Hôm nay anh sẽ tặng em một món quà".
Khi cô gái phục vụ bàn đến, anh không chần chừ gọi ngay một cốc trà hoa hồng. Khi cốc trà được mang ra bên trong cốc là mấy đoá hồng khô ngậm nước ánh lên màu hồng phấn. Cô chợt hỏi anh: "Anh định tặng em món quà gì nào?".
Anh ngượng ngùng trả lời: "Anh tặng em cốc trà này, em có muốn suốt đời uống nó không?".

Nghe câu nói của anh, cô thất vọng đến nỗi không rõ vế sau anh hỏi gì nữa. Chỉ là một cốc trà thôi mà, sao anh ấy lại viển vông thế nhỉ. Trong đầu cô nghĩ đến nào là xe máy quần áo đúng mốt, di dộng. Cô nhấp thử một ngụm trà chỉ thấy nó chua chát làm sao.
Anh hỏi cô đầy hy vọng: "Sau khi tốt nghiệp, em có muốn anh về đây công táс không?".
Vẫn chưa thoát khỏi những suy nghĩ miên man trong đầu nên cô không chú ý đến câu hỏi của anh, chỉ trả lời vu vơ: "Gì cơ?... À muốn!".
Anh cảm thấy rất thất vọng, chỉ biết im lặng. Kể từ hôm đó, anh không đến gặp cô nữa mà chỉ đứng nhìn cô từ xa. Cô cũng muốn hỏi anh điều này điều nọ nhưng sợ mất giá trị của người con gái. Cô tự an ủi: "Mình còn nhiều chàng trai kháс theo đuổi cơ mà".
Sau khi kết thúc đợt thực tập, anh gọi điện cho cô: "Anh có thể không phải là người con trai tuyệt vời nhất, nhưng tình yêu của anh rất chân thành".
Cô đứng trên tầng ba của khu nhà khám bệnh, nhìn qua khung cửa sổ, thấy anh đang nhìn mình đắm đuối. Chẳng hiểu sao, cô không xuống tiễn anh. Khi xe lăn bánh nước mắt cô chực trào ra. Cô tự nhủ lòng: "Thực ra em cũng rất yêu anh".
Thời gian trôi qua, sau ba năm, cô đã hiểu được nhiều điều. Giờ đây cô ít nói hơn, trầm lặng hơn và cũng thực tế hơn nhiều.
Bạn trai hiện tại của cô có vóc người cao lớn và nụ cười rất thoải mái. Mỗi khi vào "tình huống đặc biệt", thấy cô đau đớn, anh đi khắp nơi tìm thuốc đông y cho cô. Mỗi bát thuốc tràn đầy tình yêu nồng nàn của anh làm cô rất sung sướng.
Một hôm, cô bước vào cửa thì ngửi thấy mùi hương nồng nàn đến lạ, tỏa ra từ nơi ký ức sâu thẳm của cô. Thì ra, người bạn trai cô đang sắc một ấm thuốc. Khi thuốc được rót ra một cốc thủy tinh, trên nước thuốc là mấy đóa hồng khô ngậm nước ánh lên màu hồng phấn. Cô thốt lên: "Trà hoa hồng!". Cô hỏi anh: "Đây là...?".

Anh ngượng ngịu trả lời: "Em là y tá chẳng lẽ em không biết rằng trà hoa hồng có táс dụng điều kinh chỉ thống, rất tốt cho phụ nữ hay sao? Nó còn gọi là trà Tình ý mặn nồng".
Cô nói nhỏ trong miệng: "Thế mà bây giờ em mới biết".
Bỗng nhiên, chuyện xưa như sóng thủy triều ùa về trào dâng trong lòng cô và nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ban mai của chàng trai. Bên tai cô văng vẳng câu hỏi của anh: "Em có muốn suốt đời uống nó không?".
Thực ra, tình yêu vốn đã đến từ lâu, vốn do cô tự cho mình là người lãng mạn nhất. Vì không hiểu được lãng mạn nên cô đã đánh mất nó quá dễ dàng.
Cô chợt nhớ về câu nói của bạn trai năm nào, anh nói rất đúng: "Anh có thể không phải là người con trai tuyệt vời nhất, nhưng tình yêu của anh rất chân thành".
Xem thêm: Hai mặt đồng xu - Câu chuyện tình ngọt ngào và xúc động khiến ai cũng phải rơi nước mắt
Đọc thêm
Câu chuyện là lời cảnh tỉnh đến tất cả chúng ta, làm người sống ở đời, có thể đánh mất gì đi chăng nữa nhưng nhất định không được để mất lương tâm của chính mình.
Con dâu đi làm về, chưa kịp cởi giày đã nghe trong bếp tiếng mẹ chồng hậm hực: "3 năm làm dâu chưa bao giờ thấy nó lo lắng Tết nhất với mẹ chồng. Dâu nhà người ta, áp Tết đã lo mua sắm, sửa sang nhà cửa. Còn nó thì đi tối ngày, mà chẳng ai dám mở mồm nói một câu".
Đây là câu chuyện của những ai đã từng làm con, từng làm cha, làm mẹ. Hãy đọc và cảm nhận, chắc chắn bạn sẽ nhận ra một phần hình bóng của mình trong đó.
Bài mới

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.