Lời mẹ trách "thằng ăn hại" theo tôi đi suốt cuộc đời

Trong con mắt của mẹ, việc nhà tôi chẳng làm được gì đến nơi đến chốn cả, chỉ nên ăn học. Nói theo cách mà mẹ vẫn thường mắng tôi là thằng ăn hại.

Loan Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi hằng ngày bán xôi. Mỗi hôm bán ế, bà thường "mời" tôi ăn. Mà trẻ con ăn mãi một thứ cũng chán ngán. Đó là lý do khiến tôi không thích ăn xôi.

Thỉnh thoảng tôi không ăn cũng chẳng thấy bà nói gì. Rồi tôi cũng nghĩ ra cách là giả vờ ốm, không ăn cơm. Tôi nghĩ rằng lúc ốm đau ai lại gợi ý ăn uống này nọ. Bà hỏi tôi ăn cháo, tôi lắc đầu. Bà hỏi tôi ăn phở, tôi nín lặng. Thế là tôi có phở nóng hổi. Một tô phở thì chẳng nhằm nhò gì với thằng nhóc đang tuổi nghịch ngợm. Tôi lén bà xuống bếp xúc thêm cơm ăn với nước phở.

Mẹ thương tôi nhưng không hề cưng chiều. Tính tôi quậy quá, có bị đánh vài roi cũng chẳng lấy gì oan ức. Nhưng tôi khá lỳ đòn. Ba tôi ít đánh nhưng mỗi lần đánh là đau luôn, tôi cố chịu, không hề kêu khóc. Nhưng mỗi khi mẹ dơ cái roi lên vụt, chưa chạm đến mông tôi đã gào lên.

Việc giả ốm để được ăn phở hay to miệng gào để né đòn có vẻ khá hiệu nghiệm. Tôi tự hào về mấy chiêu trò này của bản thân. Thế nhưng, sau này khi đã có con, tôi mới hiểu đó là những trò rẻ tiền.

Hằng ngày, mẹ tôi phải dậy từ ba giờ sáng để nấu xôi. Có khi tỉnh giấc sớm hơn, bà không dám ngủ lại vì sợ ngủ quên thì lỡ buổi bán. Bà rời nhà với thúng xôi khi trời chưa sáng, và về nhà lúc tám giờ dù bán hết hay không. Khách hàng là học sinh, người lao động, quá giờ đó thì bán cho ai, vả lại xôi cũng nguội rồi, bà bảo thế.

Hồi tôi ôn thi thường thức khuya, bà thường mang lên gác cho tôi ly cà phê nóng. Trước khi mang thúng xôi đi bán, bà lại đem lên cho tôi khi thì bát mì gói, khi thì đĩa xôi nóng. Thức cả đêm, dồn hết năng lượng vào làm bài tập mấy môn thì món xôi nóng lúc đó dù phải ăn triền miên cũng không phải là điều quá tệ.

Mẹ tôi tuy mù chữ nhưng lại cực giỏi tính nhẩm. Ba tôi mất sớm nên chuyện nhái chữ ký trong học bạ, tôi qua mặt bà thoải mái. Biết là không thể quản lý nổi việc học của tôi nên bà dồn tất cả sự quan tâm vào sức khỏe, việc ăn uống và niềm vui của tôi. Những việc như chợ búa, bếp núc, giặt giũ... đều là mẹ làm hết, hầu như tôi chẳng bao giờ động đến.

Sau này, khi xa nhà, phải tự đi chợ, tôi giữ thói quen không trả giá. Dù có lần, xách bó rau ra khỏi chợ, vẫn còn ngường ngượng, hình như giá hơi cao.

Có lần, tôi tự nhiên ngoan ngoãn cầm cái chổi quét nhà, thấy bà mỉm cười. Ai ngờ, lúc sau bà lặng lẽ quét lại. Giặt giũ cũng thế, quần áo ngâm chưa kịp giặt, bà chờ tôi đi, rồi vò lại cổ áo, gấu quần. Nấu nướng thì, bà luôn miệng nhắc nhở "chờ mỡ sôi, rồi mới đập trứng vào"…

loi-me-trach-thang-an-hai-theo-toi-di-suot-cuoc-doi-1

Trong con mắt của mẹ, việc nhà tôi chẳng làm được gì đến nơi đến chốn cả, chỉ nên ăn học. Nói theo cách mà mẹ vẫn thường mắng tôi là thằng ăn hại. Tôi đáp lại: "Con thấy mẹ vui khi 'hầu' thằng ăn hại". Bà cười, đập tay tôi: "Tôi đẻ ra anh, mà lại không biết anh muốn gì à!". Tôi cười thầm, con từ trong bụng mẹ chui ra, sao lại không biết mẹ nghĩ gì! Dĩ nhiên bà chẳng bao giờ nghe được những lời nói thầm đó.

Tôi không đến nỗi vô tích sự. Dịp tết Đoan ngọ nào mẹ tôi cũng làm cơm rượu bằng nếp vàng. Có lần bà than phiền rằng rượu mau chua. Tôi hứa sẽ tìm cách giải quyết vấn đề trong sự ngờ vực của bà. Sự cố rượu hóa chua là vấn đề nan giải ở thời Louis Pasteur, chứ thời nay, với thằng có nghề như tôi chỉ là chuyện nhỏ. Đó là lần duy nhất trong đời tôi đã dùng sở học của mình để giải quyết "việc nhà" cho bà. Thế nhưng, "thành tích" này vẫn chưa đủ để bà thay đổi cái nhìn về tôi. Trong con mắt của bà, tôi chỉ là đứa con chưa trưởng thành. Dù các con tôi đã lớn, đã tốt nghiệp và đi làm, nhưng thằng cha chúng vẫn bị bà nội đưa vào diện cần quan tâm đặc biệt, ra ngoài vẫn bị nhắc nhở quên nón, mang theo áo mưa…

Hồi cuối thập niên 70, tôi mượn xe xích lô của người bạn đạp khắp nơi kiếm tiền tiêu vặt. Bà nắm tay tôi than thở: "Công lao mẹ nuôi con ăn học, học cho cố vào, bây giờ lại ra nông nỗi này, sao thế hả con"… Tôi cười gượng: "Con chỉ đạp chơi cho biết mùi đời thôi, còn ban ngày con vẫn làm ở phòng thí nghiệm mà". Bà thở dài…

Những năm tháng cuối đời, mẹ tôi đi lại khó khăn. Cũng may được cái là bà con hàng xóm hay đến chơi, trò chuyện cùng bà. 

Có lần tôi đi siêu thị, thấy bày bán mấy chai nước nắm nhỏ cỡ 30ml, đạm cao, giá đắt, chắc là hàng chất lượng. Tôi mua 5-6 chai mang về biếu bà. Quê mẹ tôi ở ven sông Hồng, ngoài đê, chỉ trồng bắp, không trồng lúa được, nên bà quý hạt gạo lắm. Bà bảo, ăn cơm với rau bí chấm nước mắm ngon còn hơn ăn thịt.

Khi tôi trịnh trọng đưa bà mấy chai nước mắm, ánh mắt bà nhìn tôi rất trìu mến. Tôi thì thầm: "Nước mắm thượng hạng đấy, để chấm với rau bí. Mẹ đừng dùng nêm nếm". Bà giữ kỹ mấy chai nhỏ xíu đó lắm, mỗi ngày dùng một ít, và không quên khoe với mấy bà hàng xóm nước mắm thượng hạng thằng con bà mua biếu.

Một vài tuần sau đó, tôi cao hứng nếm thử nước mắm. Tôi quá bất ngờ, hiểu ra mình bị lừa. Với cái đầu nghề nghiệp, tôi có thể đoán ngay ra nhà sản xuất đã dùng những chiêu trò gì. Tôi hối hận vì đã không nếm thử trước khi đưa cho bà. Tôi tự trách mình, ăn học làm gì, bằng cấp làm gì mà mua chai nước mắm cho mẹ cũng không nên thân. Vậy mà cũng bày đặt đi dạy, viết sách, viết báo về an toàn thực phẩm, khuyên người ta thế này thế nọ.

Tôi nài nỉ bà đổi loại khác ngon hơn. Bà gạt đi, nước mắm này ngon, anh biết gì mà cứ rộn lên. Bà vẫn tiếp tục dùng mỗi ngày thứ nước mắm chết tiệt đó, vẫn tiếp tục khoe với mấy bà hàng xóm, mà không bao giờ mời họ nếm thử. Tiêu chuẩn chất lượng nước mắm của bà khác với đời thường.

Những chuyện đó, với tôi, giờ đây chỉ còn là trong kỷ niệm. Dạo này tôi mất ngủ, đúng hơn là ngủ ít. Hai ba giờ sáng đã tỉnh dậy, không sao ngủ lại được. Tôi bước ra bàn thờ thắp nén nhang, đun nước pha ly cà phê, rồi thả người xuống ghế nằm đọc sách.

Mỗi lần như vậy, tôi cảm thấy như thiếu đi điều gì đó. Hình như thiếu tiếng chân nhẹ nhàng trên gác gỗ của mẹ. Tự nhiên, tôi thấy thèm gói xôi hay tô mì, định bước chân xuống bếp, nhưng cái tật lười biếng quen thói đã giữ chân tôi lại. Tôi ngước nhìn lên bàn thờ, bắt gặp ánh mắt vừa chế giễu, vừa thương hại, vừa trách móc của mẹ tôi.

Mẹ tôi mất cũng hơn 3 năm rồi. Giờ này, có lẽ bà đã bước vào cảnh giới nào đó, làm gì còn luẩn quẩn ở cõi ta bà này để trách móc thằng con ăn hại, nuôi mãi không lớn của bà. Tóc tôi đã bạc quá nửa đầu, rồi cũng đến ngày phải ra đi. Không biết ở cảnh giới khác, hay mẹ con có gặp nhau không? Gặp nhau rồi có nhận ra nhau không? Tôi chắc mẹ tôi sẽ nhận ra tôi, bà nhận ra tôi bằng trái tim muôn kiếp của người mẹ. Còn tôi, tôi cũng sẽ nhận ra mẹ tôi, tôi nhận ra bà từ bản năng của thằng ăn hại.

Xem thêm: Chuyện tại nhà hàng: Cảm động trước lòng hiếu thảo của người con trai dành cho người cha già

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Con cái tự cho mình nhiều kiến thức hơn và dần xem thường cha mẹ. Đó là một trong những nỗi buồn và cô đơn lớn nhất của tuổi già.

Ai rồi cũng sẽ già đi, phận con cái chớ nên cáu gắt làm cha mẹ tủi thân
0 Bình luận

Nhiều người cho rằng cơ hội, năng lực, các mối quan hệ, tài chính... quyết định sự thành công của một người. Họ quên mất sự trung thực cũng vô cùng cần thiết.

Chuyện về chàng trai thành công không cần bằng cấp: Bài học ý nghĩa về sự trung thực
0 Bình luận

Cậu bé ăn xin cho người phụ nữ đáng thương toàn bộ số tiền mình kiếm được trong ngày hôm đó. Thật bất ngờ, sự lương thiện đã giúp cậu bé thay đổi số phận.

Sự lương thiện giúp thay đổi số phận của cậu bé ăn xin: Bài học đắt giá về sự cho đi
0 Bình luận

Cô bé 9 tuổi là trụ cột trong gia đình, hằng ngày bán táo kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Biết được hoàn cảnh của cô bé, một ông lão tốt bụng đã ra tay giúp đỡ khiến nhiều người cảm động.

Cổ tích giữa đời thường: Cô bé hiếu thảo bán táo cứu mẹ gặp được 'tiên ông'
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất