Mọi phúc điền đều đến từ tấm lòng: Hành thiện từ tâm, phúc tuy chưa đến nhưng họa đã rời xa
Sống ở đời, bạn nên nhớ: Thiện không tích không đủ đắc phúc, đức không lập chẳng đủ tụ tài. Lương thiện là phúc khí lớn nhất trong cuộc sống, phẩm đức là tài sản quý giá nhất của mỗi người.

Trong Đạo Đức kinh có ghi: "Thiên đạo vô thân, thường dữ thiện nhân". Có nghĩa là, đạo trời không nể tình riêng nhưng thường khen thưởng cho người lương thiện. Lương thiện không phải là những việc vĩ đại kinh thiên động địa. Chỉ cần tâm hồn thiện niệm, luôn biết nghĩ cho người khác thì có thể tích đức cho bản thân.
Cổ nhân dạy rằng: "Mọi phúc điền đều tới từ tấm lòng". Hay có câu khác: "Con người hành thiện, phúc tuy chưa đến, họa đã rời xa". Làm việc thiện không khó, điều khó là suốt cuộc đời liệu có luôn giữ được thiện tâm?
Trong Đạo Đức kinh cũng viết: "Thánh nhân không có tâm chiếm hữu, mà tận lực chăm sóc cho người khác, nên bản thân đầy đủ; họ tận lực cấp cho người khác, bản thân ngược lại càng phong phú".
Người có phẩm chất cao thượng, đối với tiền bạc không có tâm muốn chiếm hữu, cũng không cố ý tích lũy của cải. Của cải đối với họ là để chăm sóc người khác, do đó họ cho người khác rất nhiều và họ lại càng được nhiều hơn.

Trong Liễu Phàm Tứ Huấn còn giảng: “Người hưởng tài phú trăm đồng vàng, ắt phải là nhân vật đáng giá trăm đồng vàng; người hưởng tài phú ngàn vàng, ắt phải là nhân vật đáng giá ngàn vàng".
Trong Lễ Ký – Đại Học có câu: “Đức giả, bản giã; tài giả, mạt dã”, đức là gốc, tài là ngọn. Công danh lợi lộc giống như mây trời, thoáng chốc trôi đi, tiền tài phú quý đến cuối đời cũng chẳng mang theo được. Làm người không thể bán đứng lương tâm, thà nghèo tiền tài cũng không thể khuyết đức. Đó mới chính là "quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo". Người quân tử yêu mến tài vật, nhưng chỉ lấy những tiền tài phù hợp với đạo lý.
Cổ nhân dạy, muốn truy cầu cuộc sống giàu sang, trước tiên cần tu dưỡng nhân nghĩa, đạo đức. Trong quá trình âm thầm tu tâm ấy, phú quý cũng tự theo đó mà đến. Vứt bỏ đức hạnh chạy theo tiền tài, kỳ thực cũng giống như gốc và ngọn đảo lộn.
“Phúc hoạ vô môn, duy nhân tự triệu”, kiếm hậu phúc hậu lộc mà vô đức vô hạnh, ắt sẽ gặp tai hoạ, trái lại hành thiện tích đức thì dẫu gặp nạn cũng sẽ có phúc phận về sau.
Xem thêm: Cổ nhân nói: Cha mẹ dạy con "nghĩ cho người khác", đó mới bài học cao thượng nhất
Đọc thêm
Hai mẩu chuyện ngắn dưới đây chắc chắn sẽ giúp bạn ngộ ra những triết lý nhân sinh đơn giản nhưng cần thiết cho cuộc sống.
"Hiếu thảo đứng đầu muôn hạnh" - dù là con trai, con gái hay con dâu, con rể thì hiếu thảo vẫn là cái nết tốt đứng đầu. Hiếu thảo là nguồn gốc của đạo đức.
Người xưa nói rằng, người làm mẹ không sợ không hiền từ, chỉ sợ là biết yêu thương mà không biết dạy con.
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư