Đôi giày của bố - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Hôm đó, tôi nhìn thấy đôi giày của bố được ông cất kỹ trong chiếc tủ ở phòng mình - đôi giày ấy giờ đây như một kỷ vật thiêng liêng gợi cho tôi mãi nhớ về đấng sinh thành đã đi xa mãi mãi...

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Bận bịu với việc tang gia 1 tuần, 1 tháng rồi đầy năm, tôi vẫn không thể nào hết nhớ bố. Một ngày, tôi về ngôi nhà thân quen, lên phòng bố dọn dẹp. Tôi tìm được chiếc chìa khóa tủ bố cất rất kỹ dưới hộp đồ kỹ thuật. Mở tủ ra, tôi thấy đôi giày của bố. 

Đôi giày mới tinh vẫn còn nguyên tem mác. Đặc biệt là nó rất bóng sáng, có lẽ được chủ nhân ngày nào cũng lau chùi...

Tôi ngậm ngùi rớt những giọt nước mắt nhớ thương. Đôi giày này là tôi mua tặng bố vào dịp Noel 3 năm trước. Lúc tặng bố, tôi thấy mắt ông bừng sáng ánh cười, ông cất giọng vui vẻ bảo: "Hay quá, lại có giày mới để đi lễ rồi đây!".

Thế mà, ông lại đem cất món quà vào tủ. 

Hồi ấy tôi cũng thờ ơ, tặng rồi chẳng thấy bố đi cũng chẳng buồn hỏi xem tại sao. Mãi sau này tôi mới hiểu...

Bố đã tự hào về chúng tôi như thế...

Có lẽ đã rất lâu bố mới được tôi tặng quà, không phải là tặng món tiền như bình thường chúng tôi nghĩ là để "bố/mẹ muốn mua gì thì mua". Vui thay, đó là một món quà ông cần: đôi giày. 

Lúc nhận quà tôi tặng, bố tôi cảm động lắm, nhưng đàn ông thường giỏi giấu đi cảm xúc của mình. Sau này mẹ kể, lúc tôi đi rồi, bố nói với mẹ: "Con T. nó bảo đi đâu mà mua được giày đẹp cho tôi thế nhỉ?". Mẹ bảo: "Nó chả bảo ông nó đi nước ngoài, giày ở đấy tốt và đắt lắm đấy! Ông có thích không?". Bố cười: "Thích lắm!". "Thích thì ông lấy ra đi ngay đi cho nó vui nhé!". "Ừm!"...

doi-giay-cua-bo-cau-chuyen-nhan-van-sau-sac-7

Thế rồi, ngày nào bố tôi cũng đem đôi giày ra lau chùi bóng loáng, định xỏ vào chân đi bao lần nhưng lại tiếc, bố muốn giữ món quà của tôi thật kỹ, để dịp nào đó thật đặc biệt sẽ đi. Bình thường, ông đi lễ, đi chợ, đi gặp bạn bè... ông đều đi đôi giày cũ cho... tiết kiệm. 

Rồi cứ thế, đôi giày vẫn cứ mới toanh, sáng bóng - lấp lánh như tình cảm mà ông trân trọng dành cho món quà của con cái.

Và một ngày nọ, bố tôi bị một cơn đột quỵ quật ngã. Mọi thứ quá bất ngờ, tôi chạy về bên bố - nhìn thân hình tiều tụy của ông nằm liệt giường, từ đó. Mỗi lần tôi đến thăm, bố đều nắm tay tôi thật chặt. Cho tới một ngày, bố buông tay, không còn cái nắm tay chặt nữa. Bố đã rời mẹ con chúng tôi, ra đi mãi mãi...

Lễ tang bố diễn ra ở nhà thờ, khi đưa bố đi rồi, người ta trồng một cây đào có màu hoa đỏ thắm để kỷ niệm về bố. Với chúng tôi, mỗi lần ngắm những chùm hoa đào đó, ngay cả khi nó rụng không còn cọng lá, thì cũng như thấy bố tôi vẫn đang ở đó nhìn gia đình chúng tôi đi lễ mỗi ngày. 

Tết năm đó, khi dọn phòng bố, trong chiếc tủ của ông, tôi đã thấy món quà của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Bố chẳng bao giờ còn có thể đi đôi giày của tôi mua cho ông - cũng như rất nhiều món quà khác mà các anh, các chị tôi mua cho bố cũng được cất trang trọng nơi đó. Những món quà mà mỗi lần bố lôi ra tự hào khoe với bạn bè rằng: "Thằng V. nó tặng tôi, cháu Q. mới mua cho tôi đấy, con M. nó đan đẹp thế này chỉ tôi mới có nhé!"... 

Và chính tôi cũng không còn cơ hội để đi giày cho bố như ước mong của tôi dành cho bố lúc sinh thời - đó là bố sẽ khỏe, sẽ không còn nằm liệt giường, có ngày bố ngồi dậy, xỏ chân vào đôi giày, bước những bước vững chãi bên gia đình. Hay đơn giản chỉ là tôi được ôm bố thật chặt, bắt tay bố theo kiểu bố thích, chở bố lòng vòng qua những con phố chật hẹp và đãi bố mấy lon bia lạnh!...

Giờ đây, nhớ về bố, tôi chỉ còn đứng dưới gốc đào trồng năm xưa, lặng nhìn những chiếc lá xanh, hay những nụ hoa nở bung trong nắng ấm - chìm trong những cảm xúc đẹp về bố, với suy nghĩ miên man rằng, ở nơi xa, có lẽ, bố vẫn nhớ về chúng tôi, nhớ những món quà mà ông từng nâng niu, cất giữ - trong đó có đôi giày của tôi tặng mà bố chưa một lần xỏ chân... 

Xem thêm: Sinh ra từ làng - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Ông bố kể câu chuyện về hai đứa bé trai, con ông và con của bạn.

Sống nhẹ nhàng - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Một người bạn từng nói với tôi rằng, niềm vui khi leo núi trước giờ không đến từ cảnh đẹp mà chỉ nhìn những người leo núi cũng đủ giúp anh ta viết được cả một cuốn sách.

Khi chúng ta mệt mỏi - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Một nhóm sinh viên, sau khi tốt nghiệp ra trường đều có công việc tốt, rủ nhau về thăm giáo sư của mình ở trường đại học. Sau một hồi trò chuyện, họ bắt đầu phàn nàn về những căng thẳng trong công việc cũng như cuộc sống.

Tách cà phê cuộc đời - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 21 giờ trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 6 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất