Tào Tháo: "Thiên hạ mắng ta gian xảo, nhưng thật ra giữa Tam Quốc, ta mới là THẬT nhất"

Suy cho cùng, "THẬT" chính là không thẹn với lòng. Cuộc đời Tào Tháo, ở một khía cạnh nào đó, ông đã có được cái "thật" hiếm có thời bấy giờ.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Vào mùa xuân năm 220 sau Công nguyên, thành phố Lạc Dương chìm trong nỗi buồn. Một ông lão gần bảy mươi điềm tĩnh sắp xếp tang lễ của mình trên giường bệnh. Lúc hấp hối, ông không tỏ ra anh hùng coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, mà chỉ chậm rãi thu xếp mọi chuyện cho gia quyến, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Ông lão đó chính là "gian hùng" Tào Tháo.

Nói về Tào Tháo, Tô Đông Pha (nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống) từng nói: "Bình sinh gian hùng, tử kiến chân tính". Người đời sau chỉ thấy sự giả tạo và hai chữ "gian hùng" gắn với Tào Tháo mà bỏ qua cái "chân tính", cái "thật" trong đối nhân xử thế của ông. Cũng giống như trong bộ phim lịch sử "Quân sư liên minh", Tào Tháo cảm thán: "Thế nhân, đều hiểu lầm Tào Mạnh Đức ta!".

01

"Thật" với bạn bè: tình bạn tốt đẹp nhất, là sự thành toàn

Mạnh Tử từng nói: "Bạn bè, quý ở hợp nhau, hợp nhau, quý ở thấu hiểu."

Có lẽ, với Quan Vũ mà nói, Tào Tháo vẫn chưa được xem là tri kỉ.

Nhưng đối với Tào Tháo mà nói, Quan Vũ lại chính là người mà Tào Tháo muốn trở thành bạn thân thiết.

Tháng giêng Kiến An năm thứ năm, Tào Tháo đích thân chinh đánh Từ Châu.

Thời tiết vẫn chưa chuyển sang ấm áp, nhưng khí thế của quân Tào không vì vậy mà giảm sút.

Trận chiến diễn ra thuận lợi, quân Tào chiếm được thành Hạ Bì, đánh đuổi Lưu Bị, bắt sống Quan Vũ.

Quan Vũ tuy là tù binh của Tào Tháo, nhưng Tào Tháo chưa bao giờ coi ông là tù nhân.

Ông cho Quan Vũ sự đãi ngộ cao nhất, phong ông làm tướng quân, thưởng cho ông vô số vàng và lụa, ban cho ông ngựa xích thố, hào phóng trọng dụng ông.

Nhưng trong thâm tâm Tào Tháo cũng biết, có thể giữ Quan Vũ nhất thời, chứ không thể giữ mãi.

Họ được định sẵn sẽ đi theo hai con đường khác nhau.

Và ngày ấy rất sớm đã đến, khi Quan Vũ biết được tung tích của Lưu Bị, ông kiên quyết rời bỏ Tào Tháo, về với anh cả Lưu Bị.

Thuộc hạ của Tào Tháo tức giận, muốn can ngăn Quan Vũ nhưng bị Tào Tháo ngăn lại.

Ông chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Ai cũng có nơi mình thuộc về, không phải đuổi theo."

Tào Tháo và Quan Vũ, là cái giao tình của hai nước.

Trên cả lợi ích, đó là một sự trân trọng nhất định.

Tào Tháo ngưỡng mộ Quan Vũ, ban cho ông rất nhiều bất chấp những nghi ngờ trước đó, từ chức tước, tước vị, tiền bạc đến ngựa tốt.

Những thứ này rất có giá trị, nhưng chúng không phải là hiếm nhất.

Điều hiếm nhất là việc Tào Tháo ban cho Quan Vũ sự "thành toàn".

ai-la-nguoi-that-nhat-trong-tam-quoc-0

Thế nào là thành toàn?

Không phải cho anh tất cả những gì tôi có, mà là cho anh những gì anh thực sự muốn. Biết trái tim của anh đang hướng về đâu, tôi để anh đi tới đó.

Thành toàn, là tình bạn đẹp nhất, là sự chân thành triệt để nhất.

Việc Tào Tháo đối xử chân thành với người khác cũng giúp ông có được một mạng sống.

Trên đường Hoa Dung, Quan Vũ, người cũng coi trọng tình nghĩa và chính nghĩa, cũng dùng cách riêng của mình để báo đáp sự cảm kích và thành toàn năm xưa của Tào Tháo.

Biết thế nào là thành toàn, biết thế nào là không cưỡng cầu, đó là sự hào phóng trong tâm hồn, cũng là sự chân thành tuyệt vời nhất.

02

"Thật" với kẻ địch: tu thân cao siêu nhất, là tôn trọng

Trần Cung từng là ánh sáng trong cuộc đời Tào Tháo.

Ông là một trong những quân sư quan trọng nhất của Tào Tháo, với sự giúp đỡ của ông, Tào Tháo đã chiếm được Duyện Châu, chiến thắng được khởi nghĩa Khăn Vàng.

Ông thậm chí còn cứu mạng Tào Tháo.

Nhưng sau đó, hai người mỗi người một ngả, Trần Cung trở thành khoảng trống trong cuộc đời Tào Tháo.

Ông ta không chỉ khuyến khích thái thú Trương Mạc và những người khác nổi dậy chống lại Tào Tháo, mà còn cấu kết với Lữ Bố, vào thời điểm quan trọng khi Tào Tháo tấn công Hạ Bi, ông ta đã khuyên Lữu Bố đánh lén Tào Tháo nhằm mục đích ngư ông đắc lợi.

Đáng tiếc, Lữ Bố không phải Tào Tháo.

Lữ Bố không chấp nhận nhiều kế hoạch do Trần Cung đề xuất, sau cùng, chết ở Bạch Môn Lầu.

Còn Trần Cung, cũng bị trói và đưa tới trước mặt Tào Tháo.

Đúng vậy, một lần nữa Tào Tháo lại đứng trước cố nhân. Chỉ có điều, cố nhân giờ đây đã trở thành tù nhân.

Trước tình huống đó, Tào Tháo có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Rất lâu sau đó, Tào Tháo nói: "Cung Đài, vẫn khỏe chứ?"

Trần Cung biết Tào Tháo muốn nói gì, ngẩng đầu nói: "Con người người tâm thuật bất chính, vì vậy ta mới bỏ người đi."

"Ồ? Ta tâm thuật bất chính, vậy Cung Đài vì sao lại đi phò tá Lữ Bố?"

"Lữ Bố tuy không có mưu lược, nhưng không xảo trá như ngươi."

"Cung Đài tự xưng mình túc trí đa mưu, vậy vì sao vẫn trở thành tù nhân như ngày hôm nay?"

"Ta chỉ hận Lữ Bố không tin lời ta. Nếu hắn chịu nghe, ta làm sao có thể bị bắt? Không cần nói nhiều, chẳng qua cũng chỉ là cái chết mà thôi".

ai-la-nguoi-that-nhat-trong-tam-quoc-9

"Ngươi chết rồi, mẹ già vợ con ở nhà phải làm sao?"

"Nếu đã bắt tay thì cho ta chết một cách nhanh gọn đi, còn về gia quyến, tùy ngươi xử trí."

Cuộc hội thoại giữa hai người diễn ra với sự dứt khoát.

Tào Tháo không nhẫn tâm giết, nhưng Trần Cung lại một lòng muốn chết.

Tào Tháo không còn cách nào khác, liền dặn dò thuộc hạ: "Lập tức đưa mẹ và vợ con của Trần Cung về Hữa Đô dưỡng lão, nếu chậm trễ, giết không tha." Nói xong, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Trần Cung nghe xong, không nói thêm lời nào, nhắm mắt, chờ đợi được ban cho cái chết.

"Đưa về Hứa Đô, hậu táng." Sau cùng, Tào Tháo nói ra câu này.

Về phương diện tình cảm, Trần Cung từng là ân nhân của Tào Tháo. Về lợi ích, Trần Cung là kẻ thù tuyệt đối của ông.

Đó là sự tôn trọng mà Tào Tháo dành cho kẻ địch có mối quan hệ phức tạp này với mình, là cái "thật" của Tào Tháo.

Ông tôn trọng quyết định của Trần Cung, cũng tôn trọng những hành động của Trần Cung khi theo phò Lữ Bố, càng tôn trọng sự khảng khái quyết tâm với cái chết của mình.

Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục. 

Tôn trọng, trên bình diện nhân cách, là coi nhau là bình đẳng, không tâng bốc, cũng chẳng khinh miệt.

Tôn trọng bạn bè cũng như đối thủ là cấp độ cao nhất của tu thân.

Thế nào là giả? Là lời nói không đi đôi với việc làm, là không giữ lời hứa, lời nói không thành tín.

Thế nào là thật? Là thẳng thắn, là có sao nói vậy, là khảng khái, là giữ chữ tín.

Suy cho cùng, "thật", chính là không thẹn với lòng.

Cuộc đời Tào Tháo, ở một khía cạnh nào đó, ông đã có được cái "thật" hiếm có thời bấy giờ.

Còn về những thị phi ưu khuyết điểm, hậu thế sẽ tự phán định.

Xem thêm: Thật ra, Tào Tháo cũng là một... danh hài

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Phải nói rằng, Tào Tháo là nhân vật "lắm tài nhiều tật". Và một số câu chuyện dưới đây là minh chứng cho điều đó.

'Đu' Tam Quốc, bàn về Tào Tháo: 'Diêm Vương sống cùng Bồ Tát'
0 Bình luận

"Cướp vợ thiên hạ" - đây được xem là sở thích quái đản, hoang đường của "gian hùng thời loạn" Tào Tháo. Nhưng thực chất, những màn cướp vợ này đều mang hàm ý và mục đích hết sức sâu xa...

Cướp vợ thiên hạ - không phải sở thích vô bổ của Tào Tháo, dụng ý phía sau hết sức sâu xa
0 Bình luận

Với Gia Cát Lượng, việc tha cho Tào Tháo sau trận Xích Bích là quyết định quan trọng, bởi nó giúp Lưu Bị tránh được cục diện bất lợi.

Quan Vũ tha chết cho Tào Tháo là kế sách thần sầu của Gia Cát Lượng, vì sao lại thế?
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng  thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 3 ngày trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 29/06
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất