Vợ chồng kiếp sau – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ngước nhìn di ảnh của bà, ông thì thầm: "Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn là vợ chồng nhé. Tôi hứa, tôi sẽ làm một người chồng tốt hơn của bà".

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Chiều dần buông, ông Hòa thẫn thờ nhìn ra con đường nhỏ quanh co. Nơi đó, ông như thấy bóng dáng của người vợ tảo tần đạp chiếc xe cà tàng mỗi chiều đi chợ bán rau về. Chiếc xe với sự lo toan của vợ đã thay ông nuôi các con khôn lớn.

Đã 2 tháng kể từ ngày bà ra đi, căn nhà có con cháu thường xuyên ghé đến nhưng ông vẫn thấy trống vắng vô cùng vì thiếu đi tiếng nói của bà. Bà từng bảo với ông bà thích nhất là được đi du lịch, nhưng từ bến đến khi giờ bà chưa một lần rời khỏi lũy tre làng do hoàn cảnh gia đình thiếu thốn trăm bề. Ông bần thần tự nói: “Tôi đã hứa với bà nghỉ hưu tôi sẽ đưa bà đi du lịch đây đó, muốn cùng bà già đi theo năm tháng. Vậy mà giờ đây chẳng còn cơ hội nữa…”.

Những ngày xa bà, ông hay nhớ về quá khứ, như thuở ông bà mới yêu nhau. Ngày đó, ông yêu bà từ lần gặp đầu tiên bởi vẻ xinh tươi, giản dị như đóa hoa mọc dại ven đường của bà. Bà sinh ra ở quê, lớn lên trong cơ cực nên chịu thương, chịu khó vô cùng. Ông đến với bà chẳng có gì ngoài tình yêu và hai bàn tay trắng. Ngày ông bà về chung dưới một mái nhà, căn nhà đơn sơ không có nỗi chiếc giường cưới, ông phải lấy tạm tấm gỗ kê làm giường. Vợ chồng ông bắt đầu cuộc sống hôn nhân trong căn nhà nhỏ ở quê, cách chỗ ông làm gần 30km.

Ông khi ấy là cán bộ, còn bà ở nhà làm ruộng. Thu nhập của hai vợ chồng chẳng đáng là bao. Những ngày vào mùa, bà thường tranh thủ đi gặt thuê, gánh lúa để kiếm thêm ít đồng đóng tiền học cho con. Cuộc sống thiếu thốn trăm bề nhưng bà lúc nào cũng vui vẻ, bởi bà biết ông thương bà, ông cũng hiểu bà hết lòng thương ông.

Ông nhớ ngày bà báo tin có hai, hai vợ chồng nhìn nhau, mắt ngân ngấn nước vì hạnh phúc. Tưởng tượng ra cảnh mỗi khi đi làm về có con nhỏ chạy ra sân đón, lòng ông lại dâng trào niềm hạnh phúc. Ngày bà chuyển dạ đứa con đầu lòng đúng hôm gió mùa về, trời rét căm căm, cắt thịt mà cha mẹ đôi bên thì ở xa nên chỉ 2 vợ chồng đắt díu đưa nhau đi viện. Bà đau mãi mà chưa sinh khiến ông vừa lo vừa thương. Đến khi nghe tiếng đứa bé khóc chào đời, ông mới thở phào nhẹ nhõm nở nụ cười hạnh phúc.

Công việc của ông phải đi làm xa nhà, thế là việc chăm sóc con cái, đối nội đối ngoại đều mình bà gồng gánh. Ngay cả kinh tế gia đình ông cũng chẳng phụ giúp được bao nhiêu bởi đồng lương công chức ba cọc ba đồng. Vợ chồng anh cứ thế cổ vũ, động viên nhau gắng sức làm ăn.

Một thời gian sau, bà lại mang thai đứa thứ 2 cũng là con gái. Ngày ấy ở quê mọi người vẫn trọng nam khinh nữ lắm, nhưng ông thì ngược lại, ông thương và cưng chiều hết mực hai cô công chúa nhà mình. Cả hai được vợ chồng ông chăm lo học hành đến nơi đến chốn dù kinh tế không mấy dư dả.

Nhờ chăm chỉ làm lụng, ông bà cũng cất được ngôi nhà cấp 4. Ngày chuyển vào nhà mới, bà rơm rớm nước mắt nói: “Tôi mừng quá ông ạ! Giờ cả nhà mình không phải lo lấy nồi, lấy chậu hứng nước mưa mỗi khi trời mưa bão nữa rồi". Ông nghe mà xót xa trong lòng, lấy ông bà chịu khổ nhiều quá.

vo-chong-kiep-sau-cau-chuyen-nhan-van-dang-ngam

Rồi một ngày nọ, bà bảo ông: “Con lớn lấy chồng rồi, giờ tôi chỉ mong con gái út cũng yên bề gia thất là tôi với ông có thể yên tâm an hưởng tuổi già". Ước mơ đó của bà còn chưa kịp thực hiện thì "án tử" đột ngột giáng xuống. Bà không biết mình bị bệnh, bởi cả đời mấy khi bà đi khám đâu. Cho đến khi thấy người mệt mỏi, sút cân nhanh mới vào viện kiểm tra thì căn bệnh ung thư dạ dày đã ở giai đoạn cuối. Dù bệnh trở nặng, bà vẫn rất lạc quan. Mỗi khi khỏe hơn một tí bà lại làm việc vặt trong nhà. Đến khi chẳng còn đủ sức để làm gì nữa thì bà nằm im, thỉnh thoảng cố gắng đi lại vào ra và tuyệt nhiên không một lời kêu ca, than trách.

Ông lặng lẽ bên bà chăm sóc cho bà chu đáo như xưa kia bà chăm sóc ông. Rồi để bà an lòng ra đi, ông cũng không tỏ ra buồn bã nữa. Những lúc bà đã ngủ, ông lặng lẽ đứng bên bàn thờ gia tiên ước gì có phép màu để bà khỏe mạnh trở lại. Nhưng phép màu ấy đã không hiện ra… ở tuổi 55 bà ra đi mãi mãi.

Cả một đời làm vợ ông, cả một đời bà vất vả, lam lũ lo cho chồng con mà không một lời oán thán. Ông suy nghĩ, không biết có bao giờ bà cảm thấy hối hận vì đã lấy ông chưa? Ngước nhìn di ảnh của bà, ông thì thầm: "Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn là vợ chồng nhé. Tôi hứa, tôi sẽ làm một người chồng tốt hơn của bà".

Xem thêm: Tình yêu thuở học trò – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Mừng cưới bạn thân 7 triệu đồng, đến sớm hôm sau thấy bạn nhắn tin, đọc xong tôi cảm thấy tức giận vô cùng. Tình nghĩa bạn bè cũng chỉ đến thế mà thôi!

Tình bạn “1 chỉ” – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Chẳng ai ngờ được, tình yêu thuở học trò ngây ngô ấy đã thật sự đơm hoa nở trái trong tương lai… thấy các em nhiều năm vẫn đồng hành, yêu thương nhau như thế tôi hạnh phúc vô cùng.

Tình yêu thuở học trò – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Thương đáng sinh thành của mẹ, cha tôi quyết định lập bàn thờ bố mẹ vợ trong nhà để tiện bề hương khói. Nhưng việc làm của cha tôi bị các em ruột kịch liệt phản đối, đòi từ mặt.

Lập bàn thờ bố mẹ vợ - Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

"Hai má không thịt không nên kết giao" - rút cuộc, câu nói này mang ẩn ý sâu xa gì của người xưa?

Vì sao cổ nhân nói 'hai má không thịt không nên kết giao'?
0 Bình luận

Đùa giỡn có thể mang đến niềm vui trong cuộc sống nhưng, có 3 kiểu đùa giỡn sẽ mang họa vào thân. Đó là gì?

Cổ nhân dạy: Sống ở đời, có 3 thứ tuyệt đối không nên đùa giỡn
0 Bình luận

"Người đàn ông tốt là 258, người đàn bà tốt là 369" - được biết đến là cách quan sát người của cổ nhân xưa. Vậy nó mang ý nghĩa gì?

Vì sao cổ nhân nói 'người đàn ông tốt là 258, người đàn bà tốt là 369'?
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 10 giờ trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 4 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
Người xưa nói “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ”, vế sau lại càng thêm thấm thía

Người xưa có câu “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ, dù mệt đến đâu cũng đừng ngồi lên trên đùi người khác”, đây không chỉ là lời dạy mang tính tâm linh mà còn là bài học về đạo đức, cách hành xử trong đời sống thường nhật.

PC Right 1 GIF
Đề xuất