Tô cháo huyết – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
Đêm nay Sài Gòn mưa bay bay, trời se lạnh bất thường. Tôi đi bộ qua con đường cũ, chợt nhớ ông già Tàu, nhớ tô cháo huyết cay cay bốc khói.

Nửa đêm tà tà đạp xe về nhà, thấy đói bụng, tôi tấp vào một xe cháo huyết gần trường Lê Bảo Tịnh ở đường Trương Minh Giảng. Chủ quán là một ông già người Tàu, không biết ổng có bí quyết gì mà nấu ngon kinh khủng. Tô cháo huyết ngon từ cháo tới huyết, cộng thêm vài khoanh “giò cháo quẩy” béo ngậy, điểm xuyến dăm ba lá hành với mấy cọng gừng và ớt bằm thiệt cay…
Hình như nồi cháo huyết này được ông chủ hầm với da heo, tôm khô và mực khô. Riêng miếng huyết, ông ấy xử lý khéo lắm, vừa dai vừa mềm, ăn rất cuốn. Hồi đó chẳng mấy ai nghi ngại gì về chuyện an toàn thực phẩm. Với cả thời học sinh, sinh viên, tô cháo huyết được xem là món “ăn chơi cấp cao” rồi.
Phải nói ông già người Tàu tính toán hơi kỹ, tô đựng cháo thì nhỏ xíu, đã vậy ổng chỉ múc tới nửa tô, nên muốn ăn no phải ăn liền 4 – 5 tô mới thỏa. Bữa nào mà hẻo “đạn” là tôi kêu một tô, rồi cho ớt thật cay, xin thêm da heo với uống thật nhiều trà đá thì “cõi lòng” mới đỡ vật vã.

Sau năm 1975, ông già Tàu không còn bán ở đó nữa. Xe cháo huyết được nhường lại cho vợ chồng người con trai. Tôi hay đến ăn nên thằng con vẫn nhận tui là “khách quen”. Tôi ngồi chờ cháo thì thấy bàn tay múc cháo của nó cũng nhuần nhuyễn như cha nó vậy, vẫn “nửa tô cháo” đúng chuẩn, không hơn không kém.
Bây giờ sau 40 năm, vật đổi sao dời, mọi thứ thay đổi nhiều rồi, chẳng biết xe cháo huyết kỷ niệm một thời của tôi giờ trôi dạt về phương trời nào.
Đêm nay Sài Gòn mưa bay bay, trời se lạnh bất thường. Tôi đi bộ qua con đường cũ, chợt nhớ ông già Tàu, nhớ tô cháo huyết cay cay bốc khói. Với tôi, tô cháo huyết của ông già Tàu ngày ấy vẫn là món ăn ngon nhất trên đời này.
Có ai còn nhớ tô cháo huyết lúc nhỏ không?
Sưu tầm
Đọc thêm
Đọc sách không giúp bạn thông minh tức thì, nhưng nó sẽ giúp bạn trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Đó là quá trình của tiềm thức
Cô giáo rơi nước mắt, nói với cậu học trò của mình: Con mới chính là người dạy cô, cho cô biết thế nào mới là giáo viên thực thụ.
Đối với người ông lão, vai diễn cuối cùng này còn cảm động hơn nhiều so với một đêm huy hoàng ở nhà hát danh giá nào đó.
Tin liên quan
Cuốn sách "Muôn kiếp nhân sinh" chỉ khoảng 300 trang sách nhưng đã để lại nhiều bài học nhân sinh sâu sắc.
Theo chia sẻ của cặp vợ chồng sắp nghỉ hưu sớm này, đây là 4 bài học về tiền bạc họ ước mình đã biết sớm hơn để làm giàu dễ dàng.
Theo các triệu phú tự thân này, đây là 5 bài học đắt giá về làm giàu mà họ ước gì bản thân đã biết sớm hơn.
Bài mới

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.