Tình thân ấm áp - Truyện ngắn cảm động

Tôi cảm thấy họ đang ngồi đây, ngay cạnh tôi. Họ xoa lưng, xoa tay, vuốt tóc tôi. Tôi nghe thấy được tiếng họ đang trò chuyện. Nó khiến tôi hạnh phúc...

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Trước đây, lúc tỉnh táo, nghĩa là chẳng có tiếng nói nào thúc giục vang lên trong đầu của ông, ông vẫn thường dẫn tôi đi dọc qua vài con phố cổ xưa của Sài Gòn. Đó là nơi cha lớn lên, là nơi cha từng trải qua tuổi trẻ bằng những cơn vật lộn của thuốc và những ảo giác tưởng chừng như thực như hư. Tuổi trẻ cho một cuộc gặp gỡ với cô gái có tấm lưng gầy, khuôn mặt mong manh yểu mệnh. 

Người ấy là mẹ tôi. Bà mất ngay sau khi sinh tôi vài phút đồng hồ. Tiếng khóc đầu tiên tôi biết khóc trong cuộc đời chính là để khóc mẹ mình. Tôi đâu ngờ rằng, tôi đã mồ côi ngay khi chưa kịp ngửi thấy mùi của đời sống này. Mẹ mất, cha tôi phát bệnh ngày một nhiều hơn. Không ai cho tôi được ở gần cha, bởi điều đó sẽ khiến tôi gặp nguy hiểm. Tôi được một người dì chăm cho lớn lên, cách cha tôi xa càng tốt. Họ lo sợ, bệnh trầm cảm này là bệnh di truyền của gia đình tôi từ nhiều đời nay.

Tôi lớn lên trong cùng một thành phố với cha. Dù lúc nhỏ chỉ đôi ba lần được gặp cha, tôi vẫn luôn tự ý thức trong tâm trí mình, cha vẫn ở đây, không thấy được cha, thì những dấu chân trên đường đi của chúng tôi vẫn có khi khít chồng lên nhau. Khi có quyền quyết định bản thân có thể lang thang ở nơi nào, tôi đã cố gắng lục lọi trong ký ức của mình những nơi cha và tôi từng được đi cùng nhau. Tôi băng qua những con đường ấy, hình dung và tưởng tượng về cha, rối bời trong niềm hạnh phúc và khổ đau.

Người ta cứ ngỡ tôi an toàn vì tôi không biết về cha mình. Nhưng thực sự họ đã sai lầm. Tôi an toàn vì tôi hiểu rõ bản thân ông. Tôi đã từng đi vào bên trong khung cửa sắt, nơi "giam giữ" ông, nơi không có vết dấu của những ganh đua, tham vọng đời thường. Tôi nhìn thấy cha tôi ngồi yên trong phòng. Một mình. Đôi mắt ông hướng về một điểm duy nhất. Ấy là chiếc chong chóng mà năm vào cấp ba, tôi đã tự tay làm cho cha. Khi ấy, tôi mặc áo dài trắng, mái tóc đen tết gọn lại phía sau. Tôi ôm cặp cầm theo chiếc chong chóng vào nơi cha ở. Vừa nhìn thấy tôi, cha đã cười hớn hở. Bác sĩ nói lúc ấy tinh thần cha rất tốt. Cha đi dạo khắp các phòng, cầm cây chong chóng, lẩm nhẩm hát gì đó rất ngọt ngào, rất lãng mạn. Làm sao tôi có thể sợ cha mình. Tôi chỉ muốn yêu thương ông.

tinh-than-am-ap-truyen-ngan-cam-dong

Số tiền mà cha mẹ để lại cho tôi đến năm 18 tuổi, tức là khi tôi thi đậu vào trường Đại học Ngoại ngữ thì cạn hẳn. Ấy là dì tôi nói vậy. Dì bảo, bây giờ các em cũng lớn, dì vất vả rồi nên dì không thể lo cho tôi được. Nếu tôi muốn đi học, tôi phải tự ra ngoài bươn chải. Tôi rơi vào tình trạng không nhà cửa, không tiền nhưng tôi không thấy khó chịu, thậm chí tôi còn cảm thấy mình như một người vừa được cởi trói. Dì là người bảo lãnh tôi trước 15 tuổi. Còn giờ đây, tôi có thể đến với cha, về với những gì tôi thực sự muốn.

Tôi đăng tin tìm bạn ở ghép trên mạng, không gần trường chuyên thành phố nhưng gần nơi cha tôi ở. Mỗi buổi chiều sau buổi học tôi thường chạy về trò chuyện với cha. Những lúc cha bình thản trong sự lặng yên của tâm hồn mình, không có ai ám ảnh, không có ai chi phối và chẳng còn cái gào thét u uất, cha mỉm cười ngồi nghe tôi kể chuyện về mẹ. Tôi và cha, sợi dây duy nhất liên kết giữa chúng tôi chính là mẹ. Người đàn bà đã khuất bóng ở đây mà lúc nào cũng như chạm vào tay của cả hai chúng tôi. Cha nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, rồi cha khẽ cầm lấy tay tôi.

"Mừng con vào cấp ba".

Cha đưa cho tôi một bọc nhỏ, đó là những lá thư, những tờ tiền được sắp xếp một cách ngay ngắn.

"Những lúc tinh thần ổn định, cha vẫn làm việc, con thấy đấy, trên bàn cha, cha đang dịch".

"Cha".

Tôi chỉ bật lên được tiếng nói ấy, rồi nghẹn lại. Lúc ấy, cha tôi cũng như bao nhiều người cha bình thường khác ngoài kia. Cha vẫn làm việc, vẫn cố gắng sống hàng ngày như một người bình thường. Khi tôi gặp bác sĩ, họ nói cha đang có dấu hiệu bình phục. Thần kinh của cha đã khá lên rất nhiều. Buổi đêm, cha không bật dậy giữa chừng, không gào thét và không khiếp sợ nữa.

Chị bảo tôi đừng nên hy vọng quá. Những người sắp đi về cõi chết hay khiến chúng ta lóe lên tia hy vọng lần cuối. Tôi mở cửa bước ra khỏi phòng ngay lúc chị vừa dứt lời. Không phải tôi ghét chị vì đã dập tắt hy vọng của tôi. Tôi ghét chị vì đã chọc vào đúng cái điều tôi đang lo lắng.

Đêm đó, lúc tôi ở chỗ cha về, chị vẫn để điện sáng đợi tôi.

"Ba chị đã hôn mê 3 năm và ông ấy tỉnh lại một lần, trong vòng một ngày, sau đó ông ấy ra đi vĩnh viễn. Chị biết cha Linh có thể không như vậy nhưng hy vọng quá, đôi khi càng khiến chúng ta đau lòng hơn".

Đó là lần đầu tiên chị nói với tôi về gia đình mình, khi mà chị biết tất cả về tôi. Tôi chợt nhận ra, bản thân mình đã vô tâm đến mức nghĩ rằng chỉ riêng tôi bất hạnh, chỉ riêng tôi cần được sẻ chia. Lần đầu tiên, chị đã cho tôi cơ hội để hiểu chị và cũng là hiểu tôi.

Tôi và chị tự nhiên gắn bó với nhau hơn. Tôi không còn cảm giác phải thui thủi một mình như khi ở nhà dì nữa. Những buổi thảnh thơi, tôi dẫn chị vào thăm cha. Chị thường im lặng, hoặc đi loanh quanh trong lúc tôi trò chuyện cùng cha. Nhưng chị luôn mỉm cười, rất trìu mến mỗi khi mắt tôi bắt gặp ánh mắt chị, có lần, tôi cảm thấy đó như là ánh mắt của mẹ tôi.

Tôi không biết nhiều về chị. Chị làm việc gì đó rất bận rộn. Chị thường đi từ chiều đến tận đêm mới về. Chị ở nhà ít nhưng chị chỉ để tôi trả một phần tiền nhà, còn chị chịu hai phần. Chị nói, tôi là sinh viên nên chị muốn giúp đỡ. Tôi tìm được công việc dịch thêm tài liệu ở một vài tờ báo. Mỗi bài dịch xong, tôi lại biết ơn cha tôi. Đến bây giờ, tôi chưa thấy dấu hiệu di truyền nào về bệnh trầm cảm di truyền của ông nhưng tôi đã thừa hưởng khả năng học ngoại ngữ và dịch thuật của ông. Tôi muốn trở thành một người dịch thuật giỏi. Tôi muốn bước tiếp những bước chân mà ông đã rất khó khăn, rất kiên nhẫn để bước đi.

Cha tôi đã chết. Ông đã thả mình từ trên sân thượng xuống. Ông nghĩ rằng mình là một cái chong chóng. Và ông muốn bay lên, rộn ràng. Là tự ông đã chết. Không có một tiếng nói nào thúc ép ông. Bản thảo đang dịch dở vẫn nằm trên bàn làm việc của ông. Tôi giữ lại chiếc chong chóng, tôi có cảm giác chính nó đã giết cha tôi. Và tôi, chính tôi là người đã tạo ra nó. Cảm giác ấy khiến tôi sợ hãi bản thân, đắm chìm trong sự ân hận.

Cha tôi chết. Và đột ngột chị cũng ra đi. Chị để cho tôi tất cả đồ đạc. Tiền thuê nhà trả trước một năm. Tại sao chị phải làm như vậy với tôi. Chị và tôi rốt cuộc cũng chỉ là những bèo nước gặp nhau sao.

***

Tôi xin về Sài Gòn công tác hai năm. Tôi muốn tìm gặp lại anh, người đã từng dịch tác phẩm "C.T" ấy. Người đàn ông có đôi mắt tưởng chừng như được bọc lại bởi hàng ngàn lớp vải lụa, mềm mại, mà sâu kín.

Khi tôi gặp anh, anh từng được nhiều người trong giới ca ngợi về khả năng cùng sự kiên cường khi chống lại căn bệnh trầm cảm ngày một nặng nhưng giờ đây, sau bao nhiêu năm xa cách, tôi không tin được rằng, tôi lại phải nhìn anh qua khung cửa của một bệnh viện tâm thần. Tôi không tin được rằng có ai có thể trấn áp anh.

Trước đây, anh đã khước từ tình cảm nồng nhiệt của một cô nhóc nữ sinh như tôi, để đến với người phụ nữ hiền từ, dịu dàng. Tôi đã từng hận anh nhưng sau nhiều năm, gặp lại, tôi nhận ra rằng, tình yêu của tôi với người đàn ông này vẫn còn âm thầm như một mầm sống. Con gái anh, nó có ánh mắt của anh, có nụ cười của vợ anh. Tự nhiên tôi nghĩ rằng tôi có thể yêu thương nó, theo cái cách mà tôi muốn cảm nhận tình yêu của anh.

Mỗi khi cùng con gái anh vào thăm anh, tôi tưởng như chúng tôi là một gia đình, dù anh không nhận ra tôi và tôi biết cha con họ chỉ đang nói về một người đàn bà khác. Ngày qua ngày, đôi mắt anh càng trở nên u uất. Khuôn mặt anh già nua và đầy dấu vết của sự mệt mỏi. Tôi có cảm giác, anh đang chuẩn bị cho chuyến đi cuối cùng của mình. Ngày ấy, anh đang bước đến rất gần.

Lúc anh mất, tôi đã rời đi ngay. Tôi sợ nhìn thấy một đám tang. Tôi sợ tôi sẽ khóc lóc, sẽ la hét, như đứa con gái 18 năm về trước. Thân xác anh đã nằm xuống nhưng tâm hồn anh, tôi biết đã bay rất cao.

Tôi đã về để chứng kiến những ngày sống cuối cùng của anh nhưng tôi không tuyệt vọng. Tôi nhận ra rằng, có điều gì rất mạnh mẽ đang lớn lên trong cơ thể bé nhỏ của con gái anh. Cô gái đa cảm ấy đã đem lại niềm tin rất lớn cho tôi.

***

Mộ mẹ và cha nằm cạnh nhau. Ở đó đã có hai bó hoa cẩm chướng đỏ, loài hoa mà cha và mẹ yêu thích. Tôi ngồi ở đây rất lâu. Tôi cảm thấy họ đang ngồi đây, ngay cạnh tôi. Họ xoa lưng, xoa tay, vuốt tóc tôi. Tôi nghe thấy được tiếng họ đang trò chuyện. Nó khiến tôi hạnh phúc. Tôi chỉ nhớ chị. Chị đã yêu thương tôi hệt như cách tôi muốn cảm nhận tình yêu từ mẹ của mình. Tôi sẽ ở đây, có thể một lúc nào đó, chị sẽ trở về.

(Phụ nữ Việt Nam)

Xem thêm: Chỗ đứng - Truyện ngắn xúc động

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Những câu hỏi cứ trao qua đổi lại giữa hai vợ chồng già. Xen lẫn tiếng khóc oe oe, người ta nghe tiếng cười giòn của ông, tiếng nức nở của bà, hòa vào tiết trời Đông lạnh hanh hao…

Kết thúc và bắt đầu - Truyện ngắn xúc động
0 Bình luận

Là tác giả của trên 200 truyện ngắn và gần 30 truyện dài, truyện vừa với nghệ thuật đặc sắc và độc đáo, Nguyễn Công Hoan là một trong những ngọn cờ đầu của văn học hiện thực phê phán Việt Nam thời kỳ 1930 - 1945.

Bậc thầy về truyện ngắn châm biếm - Nguyễn Công Hoan
0 Bình luận

Nghịch cảnh không phải là một tảng đá cản lối bước chân bạn mà chính là thềm đá nâng bước cao hơn.

Bài học từ truyện ngắn 'Khoai tây, trứng và cà phê'
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất