Phép màu có giá bao nhiêu? – Câu chuyện nhân văn cảm động
Thì ra, phép màu kỳ diệu ấy có giá một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ và lòng tốt của người bác sĩ tử tế.
Một cô bé 8 tuổi nghe cha mẹ mình nói chuyện về em trai nhỏ. Cô bé không thể hiểu hết nội dung, chỉ biết rằng em trai đang bị bệnh rất nặng và gia đình cô không còn tiền để chữa bệnh cho em. Chỉ có một cuộc phẫu thuật rất tốn kém mới có thể cứu sống em trai, nhưng cha mẹ cô lại không tìm ra được ai để vay tiền. Do đó, gia đình cô phải chuyển đến một căn nhà nhỏ hơn, vì họ sẽ không đủ khả năng tiếp tục ở căn nhà hiện tại sau khi trả tiền bác sĩ.
Cô bé nghe bố nói với mẹ bằng giọng thì thầm tuyệt vọng: “Chỉ có phép màu mới cứu sống được Andrew”. Thế là cô lắng lặng lẽ đi vào phòng mình kéo ra một cái hộp nhỏ được giấu kỹ trong tủ. Em bỏ hết tiền lẻ bên trong hộp ra và đếm đi đếm lại một cách cẩn thận.
Sau đó, cô bé lẻn ra ngoài bằng cửa sau, chạy tới một tiệm thuốc gần nhà. Em đặt toàn bộ số tiền mình có lên quầy.

Người bán thuốc ngạc nhiên hỏi: “Cháu cần gì sao?”.
“Em trai cháu đang bị bệnh rất nặng và cháu muốn mua phép màu ạ!, cô bé nói với đôi mắt hồn nhiên.
“Cháu bảo sao?”, người bán thuốc hỏi lại.
“Em trai cháu tên Andrew. Em ấy bị một căn bệnh gì đó trong đầu mà bố mẹ cháu nói rằng chỉ có phép màu mới cứu được em ấy. Phép màu giá bao nhiêu ạ?”, cô bé nói.
“Ở đây không có bán phép màu cháu à. Chú rất tiếc”, người bán thuốc nở nụ cười buồn và tỏ vẻ thông cảm với cô bé.
“Cháu có tiền mà. Nếu không đủ cháu sẽ cố kiếm thêm. Chú chỉ cần cho cháu biết phép màu có giá bao nhiêu thôi ạ?”, cô bé gặng hỏi.
Trong cửa hàng lúc này còn có một vị khách ăn mặc rất thanh lịch. Sau khi nghe câu chuyện, ông cúi xuống hỏi cô bé: “Cháu cần loại phép màu gì?”.
“Cháu cũng không biết nữa ạ!”, cô bé trả lời, nước mắt ngập khóe mi – “nhưng em cháu rất cần phép màu đó. Thằng bé bị bệnh nặng lắm ạ. Mẹ cháu nói rằng em cần được phẫu thuật và hình như phải có thêm loại phép màu gì đó nữa mới cứu sống được em. Cháu đã lấy ra toàn bộ số tiền để dành của mình để mua phép màu đó”.
“Cháu có bao nhiêu?”, vị khách hỏi.
“Dạ 1 đô với 10 xu ạ”, cô bé cúi mặt trả lời với giọng lí nhí.
“Ồ! Vừa đủ cho giá của một phép màu”, vị khách nở nụ cười ấm áp nói.
Sau đó một tay ông cầm tiền của cô bé, tay kia ông nắm lấy tay em và nói: “Hãy dẫn bác về nhà cháu nhé. Bác muốn gặp bố mẹ và em trai cháu. Để xem bác có loại phép màu mà em cháu đang cần không”.
Người đàn ông thanh lịch đó là chính là bác sĩ Carlton Armstrong, một phẫu thuật gia thần kinh nổi tiếng. Chỉ sau đó 1 tuần, ca mổ được hoàn thành mà không phải tốn một đồng chi phí nào. Không lâu sau Andrew đã có thể về nhà với cơ thể khỏe mạnh.
Mẹ cô bé thì thầm: “Mọi chuyện diễn ra kỳ lạ như có một phép màu. Thật không thể tưởng tượng nổi. Thật là vô giá!”.
Cô bé mỉm cười. Em biết chính xác phép màu giá bao nhiêu. Một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ và lòng tốt của người bác sĩ tử tế.
Xem thêm: Món quà bất ngờ của mẹ tôi - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
Tin liên quan
Cha mẹ nuôi con không kể ngày kể tháng, vậy mà tôi chỉ mới vừa bị bệnh con trai liền đùn đẩy trách nhiệm cho em gái… tôi nghe mà chua xót vô cùng.
Trong phong thủy, bếp được xem là nơi “tụ tài, hút lộc”. Để vun đắp cho sự thịnh vượng của gia đình, gia chủ cần đặc biệt lưu ý tránh 3 điều tốt kỵ mà người xưa dặn dò.
Tiền cho vay được có thể sẽ giúp ai đó khấm khá lên, nhưng cũng có thể gây nên một thảm cảnh gia đình, nhất là trong thời buổi “chữ hiếu ngày nay” đang lắm điều cần bàn.
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư