Ly sữa cuộc đời và một người con dâu tuyệt vời - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
Bố chồng nằm viện nhưng nhà quá nghèo, cô con dâu vắt sữa của mình cho bố uống. Cảnh tượng ấy khiến tôi nghẹn lòng...

Hôm qua vào viện thăm bố người bạn đang điều trị, nằm giường kế bên là một cụ ông nhà quê khoảng ngoài 80 tuổi đang điều trị mổ khối u ở mắt. Nhìn qua đã thấy gia cảnh nhà cụ quá nghèo, nhìn tủ đầu giường của bố người bạn cơ man là sữa, hoa quả, bên đầu giường cụ già kia thì không có gì ngoài một cái ca nhựa xỉn màu và một cái thìa cũng đen xỉn.
Hỏi thăm bố thằng bạn xong, tôi quay sang hỏi về gia cảnh của cụ, cụ nói:
- Tôi ở quê hoàn cảnh lắm chú ơ! Nhà có thằng con trai mới lấy vợ sinh được đứa con mới 6 tháng tuổi. Nó đi xe ôm bị tai nạn giờ ở nhà không làm được gì. Vợ nó đi bán rau rong lo cho cả nhà, nay tôi lại bị bệnh nên phải mổ. Có cái xe cà tàng bán nộp viện phí rồi chưa đủ!
Đang nói thì cửa phòng mở, một cô gái trẻ khoảng 25 tuổi nhưng nhìn làm lũ vất vả với khuôn mặt cùng những sợi tóc bết mồ hôi. Cô chào mọi người rồi ngồi vội xuống nâng cụ dậy, miệng nói:
- Bố dậy ăn cháo để con còn về để cho chồng và cu tí ăn.

Cô mở cặp lồng nhựa cũ xỉn ra bón cẩn thận cho cụ từng thìa một. Ăn chừng già nửa cặp lồng dường như ông cụ chủ động từ chối dứt khoát không ăn nữa. Sau khi ép cố cho bố chồng một thìa cô xúc nốt chỗ cháo tự mình ăn nốt. Tiêngts thìa nhôm vét vào cặp lồng nhựa nghe đến xót xa... Đặt chiếc cặp lồng gọn gàng lại cô gái lấy chiếc ca nhựa quay sang xin chút nước sôi tráng qua rồi đi ra khe kít giữa chiếc tủ và tường nhà. Cô quay mặt vào trong vén áo lên vắt những giọt sữa từ cặp vú cũng không lấy gì làm căng đầy cho lắm.
Chừng 10 phút, cô vội vã quay ra một tay kéo vạt áo che cặp vú trần một tay bê nửa ca sữa đến bên giường nâng đầu ông cụ lên nói:
- Ông cố uống thêm chút sữa cho mau khỏe.
- Sao ngày nào con cũng mua sữa làm gì cho tốn kém. Tiền lãi con bán rau rong nuôi ba bốn người đau ốm lấy đâu ra?
Nói rồi nhưng ông cụ vẫn cố uống hết nửa ca sữa loãng.
Xong cô đi rửa ca để lại chỗ cũ rồi vội vãi chào mọi người tất tả ra đi.
Chứng kiến từ đầu đến cuối tôi ngồi ngây người như kẻ mộng du.
Tiếng ho hen của ông cụ kéo tôi về thực tại. Tôi đứng dậy chào hai cụ rồi về, xuống đến căng tin bệnh viện, tôi tạt vào mua một hộp sữa ensuaf rồi nhờ cô bán hàng mang lên giường cho ông cụ và nói người quen gửi biếu.
Trên đường lái xe về tôi lại nhìn thấy cô gái đáng kính đang cong người đạp chiếc xe cũ kỹ với mấy mớ rau thừa héo dưới cái nắng khắc nghiệt. Mắt tôi chợt nhòe cay...!
Nếu mỗi người trong chúng ra đều mang đến ca sữa tình yêu cho người cần, hẳn cuộc sống này sẽ ấm áp và tràn đầy tình thương hơn phải không các bạn?
Xem thêm: Vừa ôm con vừa gánh cả thế giới - Câu chuyện nhân văn
Đọc thêm
Nàng không ngủ được, câu chuyện nàng nghe hồi sáng cứ vang vọng trong đầu, hành hạ nàng. Nàng quay sang anh vẫn thở đều, ngủ ngon, gương mặt đầy toại nguyện. Nàng cố dằn để không đánh thức anh dậy nửa đêm hỏi cho ra nhẽ.
Vào một buổi chiều mưa tầm tã, chị đến tái khám xin thuốc ngủ và thuốc chữa đau ngực trái. Mình nhìn chị lại nhớ đến bài hát "Vết Thù" trên lưng ngựa hoang.
Một bà cụ nặng nhọc lê bước trên phố. Bà cụ đi chân đất. Trên tuyết, có một đôi trẻ, tay xách lỉnh kỉnh những túi to, vừa đi vừa cười nói đến nỗi không để ý thấy bà cụ...
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư