Câu chuyện "lòng tham" - Không biết thỏa mãn chính là khuyết tiểm lớn nhất trong nhân cách
Biết đủ là đủ, cầu cho đủ thì bao giờ mới đủ ? Biết nhàn là nhàn, đợi cho nhàn thì bao giờ mới nhàn…

Một vị thiền sư đi ngao du thiên hạ, khi đến một vùng núi nọ thì chẳng may bị ốm nặng. Ông được một bà lão là chủ quán trà cứu và đưa về nhà chăm sóc . Mặc dù không biết tung tích vị thiền sư, quán nghèo thưa thớt khách, không có tiền nhưng bà lão vẫn tận tình chăm sóc và cứu chữa cho ông …
Hơn ba tháng ròng vị thiền sư mới bình phục. Cảm động trước lòng tốt của bà chủ quán, vị thiền sư trước khi rời đi, đã dành một tuần lễ để đào một cái giếng cạnh quán cho bà lão tiện dùng nước, không phải ra tận suối gánh nữa .
Không ngờ, từ khi dùng nước giếng mà vị thiền sư đã đào để pha bán trà. Trà của bà lão có vị thơm thật đặc biệt và vị trà cũng rất ngon, ai uống một lần cũng phải quay lại. Tiếng lành đồn xa, quán trà của bà lão khách đến đông nườm nượp. Bà lão bán nước bỗng chốc trở nên giàu có từ đó ….
Vài năm sau, vị thiền sư có dịp ghé qua quán để thăm lại ân nhân của mình. Thấy cơ ngơi khang trang, vị thiền sư rất mừng cho bà lão. Khi hỏi về nước giếng, bà lão than phiền với thiền sư:
- Nước giếng này tốt lắm, có điều nước không có đủ cho tôi dùng, vì lượng khách càng ngày càng nhiều, nên tôi càng ngày càng bị thiếu nước để bán cho khách. Ông có thể đào thêm cho tôi cái giếng khác có thật nhiều nước được không?

Vị thiền sư nghe xong lắc đầu nói: Không tốn kém gì cả, từ nguồn nước trời cho, rồi kiếm ra nhiều tiền như vậy mà bà vẫn không thấy hài lòng ư ?
Bà lão thản nhiên trả lời: Nước không mất tiền để mua thì chẳng phải càng có nhiều càng tốt hay sao?
Thiền sư không biết nói gì chỉ lẳng lặng viết lên tường một câu:
-Trời đất bao la nhưng lòng tham của con người còn mênh mông hơn thế….
Rồi lẳng lặng quay đi, không bao giờ quay trở lại quán nữa. Giếng nước từ ấy cũng cạn dần ….
Chúng ta có giống như bà lão kia? từ một người tốt đã trở thành người xấu chỉ vì lòng tham vô đáy của chính mình, lúc nghèo khó thì sống rất ân tình tử tế không tính toán đến tiền bạc. Nhưng khi giầu có thì lúc nào cũng chỉ nghĩ đến kiếm tiền....trong đầu lúc nào cũng chỉ có tiền....
Biết đủ là đủ, cầu cho đủ thì bao giờ mới đủ ?
Biết nhàn là nhàn, đợi cho nhàn thì bao giờ mới nhàn …
Xem thêm: Tí bụi và bà mẹ điên - Câu chuyện xúc động mang tính nhân văn và tình người
Đọc thêm
Bố xúc động nói: "Con trai à, mẹ rất muốn gặp con, hãy về nhà cùng bố nhé”. Thế nhưng, người con trai ngập ngừng đáp: “Xin lỗi bố, con bận làm, con nhiều việc phải lo quá bố à.
Độc lập tự do của dân tộc được đổi bằng nhiệt huyết tuổi trẻ, bằng sự hi sinh của các thế hệ người con đất Việt... Đó là lịch sử oai hùng khắc mãi trong tim...
Chàng trai loay hoay mãi không biết tìm ở đâu để thấy Phật mà chẳng ngộ ra được đạo lý, cha mẹ chính là Phật sống ở đời, ở ngay cạnh ta.
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư