Hẻm vắng - Truyện ngắn cảm động 

Con hẻm buổi sáng cô rời đi vẫn vắng như thường lệ. Nhưng những tia nắng đã len trên những bức tường loang lổ rêu. Nắng tinh khôi.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Cô thức dậy sau giấc ngủ dài nặng nề với những giấc mơ hỗn độn. Cơn đau đầu váng vất chưa tan hẳn, khiến bước chân cô hơi loạng choạng. Cô tiến về phía cửa sổ, kéo rèm và mở tung cánh cửa, những lớp sơn đã bong tróc, loang lổ tạo thành những vết méo mó, không ra hình thù. Ánh nắng và gió ùa vào khi cánh cửa sổ được bung ra làm cô hơi chói mắt, một lát mới quen được. Cô dựa vào tường, nhìn xuống đường.

Căn phòng cô trọ nằm trên một con hẻm cũng cũ kỹ, nhỏ bé và tĩnh lặng. Những người sống trong hẻm hầu hết là dân lao động. Từ sáng sớm, họ đã rời khỏi những ngôi nhà, những căn phòng trọ ẩm thấp, ngột ngạt, để tỏa đi khắp thành phố kiếm sống. Con hẻm vì thế mà ban ngày yên tĩnh. Thi thoảng, chỉ có tiếng còi xe của những chiếc xe tải lớn vọng lại từ phía đường. Nhưng những tiếng ấy vọng vào con hẻm cũng lọt thỏm, lạc lõng rồi lịm tắt, không đủ để gây ồn ào. Sự yên tĩnh này thực sự phù hợp với một kẻ đang trốn chạy những ồn ào, náo nhiệt như cô.

Cô mở điện thoại. Điện thoại cô đã khóa cả tháng. Những ngón tay run run. Cô hiểu, tận trong sâu thẳm lòng mình, cô vẫn hy vọng có cuộc gọi nhỡ hay những tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc. Nhưng không có gì. Màn hình điện thoại chỉ có những con số và chữ chỉ mốc thời gian. Cô thở dài. Không khóc. Khóa môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt nhẽo mà trong góc ngực trái lại gờn gợn lên chút cảm giác xót xa.

- Chị cũng từng có một thời gian tuổi trẻ như em.

Người phụ nữ ấy khẽ nhấp một ngụm cà phê, hơi nhăn mặt vì vị đắng hay vì gì không rõ rồi nói với cô như thế. Giọng chị như chân thành lại như nuối tiếc nhưng không có vẻ gì là trách móc cô. Cô xoay ly trà trong lòng tay, giọng khẽ như hơi thở:

- Anh ấy đã phản bội chị. Chị vẫn tha thứ?

Chị im lặng. Mùi cà phê tỏa ra quyện với mùi trà tạo cảm giác nồng nồng hơi gắt. Một chút, chị mới chậm rãi:

- Với chị bây giờ, ngoài tình yêu còn có những mối ràng buộc, tình nghĩa, con cái…

Hình như chị cố nén một tiếng thở dài. Nghe chị nói, tự nhiên cô cảm thấy tủi thêm. Ừ! Chị còn những mối ràng buộc, tình nghĩa vợ chồng từ những ngày khốn khó, những đứa con. Còn cô, ngoài tình yêu, ngoài sự si mê anh bày tỏ, giữa anh và cô có sự ràng buộc nào khác nữa đâu.

hem-vang-truyen-ngan-cam-dong-7

***

Cô quen anh trong một cuộc hội thảo về việc làm, khởi nghiệp giữa các doanh nghiệp và sinh viên. Anh nói, anh chú ý tới cô vì cô nhiệt tình, sôi nổi và năng động. Nhìn cô, anh nhớ lại thời trẻ của mình, lúc anh mới ra trường cũng tràn đầy ý tưởng và nhiệt huyết như cô vậy.

Anh nhận cô vào công ty của anh. Từ sự cảm mến, khâm phục anh, cô yêu anh lúc nào không rõ. Anh đáp lại tình cảm ấy. Anh không giấu cô anh đã có vợ con. Vợ anh là người đã cùng anh đi suốt một quãng đường dài từ những ngày cùng là những đứa trẻ ở làng quê nghèo khó, khi bước vào giảng đường đại học, khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng cho đến bây giờ, khi anh đã được coi là người đàn ông thành đạt. Có lúc cô bâng quơ hỏi anh.

- Anh còn yêu chị ấy không?

Anh không né tránh mà thẳng thắn gật đầu.

- Có chứ. Không chỉ là tình yêu mà còn là tình thân.

Đáy mắt cô đong đầy mất mát.

- Còn em?

Anh vòng tay ôm bờ vai, siết nhẹ:

- Anh cũng yêu em. Bên em, anh mới thấy mình như sống lại tuổi đôi mươi.

Rồi anh cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc cô.

- Đến lúc nào đó em sẽ lấy chồng, sẽ hiểu gia đình là như thế nào. Lúc ấy em sẽ hiểu những lời anh nói.

Cô kìm lòng để không thốt lên những lời từ tận nơi sâu nhất trong trái tim mình rằng cô sẽ không lấy ai, ngoại trừ anh. Nhưng cô sẽ không nói cũng như chưa từng đòi hỏi ở anh bất cứ điều gì trong mối quan hệ này. Cô yêu anh, nồng nhiệt, chân thành và ngây thơ như bất cứ cô gái nào với mối tình đầu của mình. Đôi lúc, cô cũng dằn vặt vì mình là người thứ ba trong bóng tối. Nhưng cô lại mang tình yêu ra bào chữa cho tất cả.

***

Chủ căn phòng cô thuê là người phụ nữ quá lứa đã ngoài 40. Chị sống một mình ở tầng dưới. Thời gian đã in dấu trên khuôn mặt chị nhưng chẳng quá khó để nhận ra chị từng là một người đẹp. Không rực rỡ, kiêu sa mà đằm thắm, phúc hậu. Thi thoảng, cô cùng chị nói chuyện vài ba câu chuyện vu vơ, tầm phào về cuộc sống. Nhưng cũng đủ để cô mơ hồ nhận thấy trong lòng chị có những nỗi đau sâu kín. 

Rồi thông qua những câu chuyện của những người đàn bà trong hẻm mỗi tối lại vác ghế ra cửa, tụ tập tán gẫu, cô biết chị đã từng vì một người đàn ông mà ở lại đây, chờ đợi đến mòn mỏi tuổi xuân. Người đàn ông ấy không hề có tình cảm với chị. Đến cuối đời, ông vẫn chỉ coi chị như người em gái, một người bạn gái.

Thấy cô ngồi tần ngần nhìn màn hình điện thoại, chị chủ nhà khẽ hắng giọng.

- Tôi gọi mà cô không nghe, cửa không khóa nên tôi vào luôn.

Cô cười:

- Có gì không chị?

- Sắp tới tôi có việc đi một thời gian. Nếu cô tiếp tục thuê thì tôi để cô ở tiếp, còn nếu không, tôi sẽ cho người ta thuê nguyên căn.

Cô gật đầu.

- Dạ! Em sẽ suy nghĩ rồi trả lời chị.

Cô từng có ý định khi còn trẻ sẽ đi du lịch đến những nơi mình chưa từng đi. Vừa đi vừa kiếm tiền đi tiếp. Nhưng yêu anh, cô dẹp ý định đó qua một bên. Giờ trốn chạy khỏi anh, cô lại nằm bẹp trên căn phòng nhỏ này.

Thấy cô vẫn tần ngần bên cái điện thoại, chị chủ nhà đứng dậy. Đến cửa, chị đột nhiên xoay lại:

- Cái gì đã quyết định buông bỏ thì nên buông bỏ…

Cô ngước nhìn chị.

- Chị có hối hận không? Về tình yêu cũ…

Chị hơi giật mình, cười buồn và lắc đầu:

- Không! Có hối hận cũng muộn rồi. Tuổi trẻ đã qua không thể lấy lại. Tình yêu vẫn là kiểu cố chấp như thế!

Cô cắn môi. Tiếng chân chị chủ nhà xuống cầu thang vang lên sao ngập ngừng. Cô chưa từng nghĩ sẽ buông bỏ. Chỉ đến khi chị - vợ anh, kết thúc cuộc trò chuyện.

- Đàn ông vốn tham lam. Trong chuyện này, chị đáng thương và em cũng đáng thương.

Chị đứng dậy, rời đi. Bóng chị cô độc quá. Nhìn bóng chị, cô thấy lòng thắt lại. Giá như chị nanh nọc, đánh ghen ầm ĩ, có lẽ, cô sẽ cứng đầu mà tiếp tục bên anh. Nhưng chị nhẹ nhàng và thân tình như một người chị trước lỗi lầm của đứa em gái. Cô thấy lòng mình trống rỗng lúc gặp anh, kể từ sau lần nói chuyện ấy.

***

Cô trả phòng, thay số điện thoại, xách ba lô lên đường. Anh không tìm cô cũng không nhắn tin, gọi điện. Có lẽ anh hiểu và cô cũng hiểu tiếp tục mối quan hệ này, đến một ngày, cô chẳng thể ngây thơ, nhiệt thành dành tình cảm cho anh như vốn có nữa. Cô sẽ bắt anh đưa ra lựa chọn và sẽ nhận tổn thương về mình.

Con hẻm buổi sáng cô rời đi vẫn vắng như thường lệ. Nhưng những tia nắng đã len trên những bức tường loang lổ rêu. Nắng tinh khôi.

Xem thêm: Tình thân ấm áp - Truyện ngắn cảm động

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Là tác giả của trên 200 truyện ngắn và gần 30 truyện dài, truyện vừa với nghệ thuật đặc sắc và độc đáo, Nguyễn Công Hoan là một trong những ngọn cờ đầu của văn học hiện thực phê phán Việt Nam thời kỳ 1930 - 1945.

Bậc thầy về truyện ngắn châm biếm - Nguyễn Công Hoan
0 Bình luận

Những câu hỏi cứ trao qua đổi lại giữa hai vợ chồng già. Xen lẫn tiếng khóc oe oe, người ta nghe tiếng cười giòn của ông, tiếng nức nở của bà, hòa vào tiết trời Đông lạnh hanh hao…

Kết thúc và bắt đầu - Truyện ngắn xúc động
0 Bình luận

Còn tôi, hạnh phúc với suy nghĩ rằng, khi có một sợi dây yêu thương bền chặt gắn kết thì chúng tôi sẽ mang những gương mặt giống nhau.

Những đứa trẻ thiếu mẹ - Truyện ngắn xúc động
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Tổ tiên nói: “Đáng sợ nhất là ngày mùng 1 tháng 7 âm” vì sao lại thế?

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 17/08
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất