Những đứa trẻ thiếu mẹ - Truyện ngắn xúc động

Còn tôi, hạnh phúc với suy nghĩ rằng, khi có một sợi dây yêu thương bền chặt gắn kết thì chúng tôi sẽ mang những gương mặt giống nhau.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Ngày cơ sở sản xuất gỗ của bố bị phá sản, phải bán luôn căn nhà đang ở, mẹ thản nhiên tính chuyện bỏ qua Malaysia làm công nhân, lấy lý do vì phải lo kiếm tiền nuôi tôi ăn học. Năm ấy tôi học lớp lá, học phí chẳng bõ bèn gì. Tôi gào lên: "Con không đi học, con cũng không cần ăn, mẹ ở lại đi, mẹ!". 

Tôi không hình dung được xa mẹ sẽ thế nào, chỉ thấy sợ hãi. Một đứa trẻ học lớp lá vẫn chưa hình dung được hết những phiền phức khi xa mẹ.

Bố chán nản tới mức không buồn nói năng gì. Hằng ngày, ông nhận mấy đồ điện gia dụng để sửa giết thời gian nhàn rỗi và đắp đổi những bữa ăn vạ vật của hai bố con. Khi bắt đầu nguôi ngoai sự chán nản, buổi tối bố đợi lúc tôi ngủ say, rón rén dậy, khóa cửa cẩn thận tranh thủ làm thêm vài cuốc xe ôm. 

Có khi tôi bất thình lình tỉnh dậy, quờ tay tứ phía không có bố, khóc đến khản tiếng. Tôi chỉ ngưng khóc khi nghe tiếng mở khóa lách cách và tiếng bố vội vã: "Có bố đây, bố về đây, con đừng sợ".

Bố tôi trở về nhà nội sau nhiều năm bôn ba thành thị mà thất bại thảm hại. Về có bà trông cháu, bố sẽ yên tâm hơn khi đi làm.

* * * 

Lý là đứa bạn thân đầu tiên của tôi khi tôi về sống ở quê nội. Nhà nó chỉ có một bà, một cháu. Bố nó hằng ngày vẫn cười tươi trên bàn thờ. Tôi hòa đồng khá nhanh với con nít ở quê và thích tất cả những trò chơi lạ lẫm mà mình được kéo theo chơi chung. Nhóm có dăm bảy đứa, thằng Lý trở thành bạn thân nhất của tôi.

Bà nội là niềm tự hào đến mức trong mọi câu chuyện của thằng Lý, kiểu gì nó cũng vòng vèo lái tới chủ đề bà nội. Nó thường hãnh diện khoe: "Mắt bà tôi mù đến nơi nhưng thực ra bà tinh lắm, bà xâu kim còn chẳng cần nhìn, bà thêu tay chẳng bao giờ sai đường kim mũi chỉ". 

Nó trỏ tay lên chếch bên tường nhà, nơi đặt những bức thêu tay tuyệt đẹp. Đó là sản phẩm gia truyền bà nội gìn giữ, đồng thời nuôi sống nó bằng những bức thêu tay ấy.

nhung-dua-tre-thieu-me-truyen-ngan-xuc-dong

Đó là chuyện của năm nảo năm nào, khi tôi còn rất bé. Thằng Lý cũng gầy nhẳng, đen đúa, bẩn thỉu trông rất ngứa mắt. Tôi lớn, không xinh, ngổ ngáo vì được bà nội cưng chiều, bố vắng nhà thường xuyên vì công việc còn mẹ thì không trở về thăm một lần nào từ độ ra đi. 

Đám con gái cùng lớp vẫn có dăm ba anh ghé nhà uống trà trò chuyện. Thằng Lý từ từ hết bẩn, học giỏi có tiếng, biết ăn bận gọn gàng, được xem là trai đẹp thông minh - hình mẫu lý tưởng trong mắt nhiều cô gái.

* * *

Tôi thích hút thuốc. Chính xác thì thích đốt thuốc, ngó và nhìn khói thuốc bảng lảng bay lên bện quằn quện trong sương mờ ban sớm trong quán cà phê Violet đã quá quen. Nhất là khi anh người yêu đầu tiên của tôi học ở Sài Gòn, hò hẹn đã đời rồi nuốt lời, ở lại lấy vợ. 

Phải khó khăn lắm tôi mới thấy mình có cảm giác yêu thương một chàng trai, và khó khăn gấp bội khi chia tay. Khói thuốc trở thành bạn thân, ngoài Lý. Lý dạo này trở tính, kiên quyết gọi tôi là em:

- Em nhìn xem, cả quán, em là cô gái hút thuốc duy nhất.

- Có phiền không? Mắc cười quá, tại sao lại phải giống những cô gái khác? - Tôi hỏi trổng.

- Anh chỉ không muốn nhìn em gầy rộc đi, răng xỉn màu vì khói thuốc.

- Ra chỗ kia mà ngồi - Tôi trỏ tay qua một góc khác.

Lý nhún vai, lặng im thoáng chốc và vu vơ đánh trống lảng qua câu chuyện khác, quăng lại nụ cười tỏ vẻ bất lực, mặc kệ sự lựa chọn của tôi.

Lý kể, bà nội muốn Lý nối nghiệp thêu thùa của gia đình nhưng Lý là con ngựa bất kham, không thể ngồi một chỗ lâu được.

- Vậy ông thích nghề gì?

- Nghề báo. Nghề ấy, sẽ đưa anh thoát nghèo, thoát cả những lối mòn chật chội.

Hỏi điều ấy và trả lời điều ấy có vẻ phi lý, khi mà Lý đã học năm cuối Báo chí còn tôi học năm cuối trường Luật.

Ngày Lý nhận tháng lương đầu tiên của nghề báo, hỏi tôi:

- Em muốn mua gì, anh muốn tặng quà cho em?

- Nhẫn kim cương, được không?

- Được, nhưng anh chưa đủ tiền. Khi có đủ tiền sẽ mua nhen?

Tôi thổi làn khói thuốc mỏng mảnh lên trời, ngước mặt cười nhếch:

- Tào lao.

Thực ra thì đứa tào lao trước là tôi. Nhưng Lý chẳng bao giờ cự cãi những điều vớ vẩn thế. Tôi luôn là đứa nói cuối cùng trong những câu chuyện.

Lý thành công khá nhanh trong công việc. Chẳng ai bất ngờ vì điều đó với người nhiều tố chất tốt như Lý. Điều bất ngờ xảy ra khi một ngày kia, công an bắt quả tang Lý nhận tiền để bênh doanh nghiệp. 

Tôi xin vào thăm Lý nhưng chưa bao giờ anh đồng ý. Tôi chưa bao giờ trách Lý về điều ấy, hơn ai hết, tôi hiểu tính kiêu hãnh của một đứa nhỏ lớn lên từ những tổn thương. Tổn thương ít tạo ra những đứa trẻ tự ti, tổn thương lớn lại tạo ra những đứa trẻ kiêu hãnh.

Phố núi chẳng còn gì giữ chân tôi lại, sau ngày ấy. Tôi học xong, ở lại Sài Gòn, thi thoảng quay về quê, ngủ vùi trong sự nuông chiều của ông bà nội và ông bố chẳng bao giờ nặng lời với con gái. 

Những khi về, tôi ghé nhà bà nội Lý, hỏi han về anh. Bà vẫn hằng ngày tỉ mẩn bên những bức tranh đang thêu dang dở đã nhuốm màu thời gian. Bà vẫn nhắc tới Lý với giọng âu yếm. Đôi khi bà khóc vì nhớ Lý quá. Khóc hầng hậc với gò má nhăn nheo co rúm lại mà mắt thì chỉ ươn ướt, ươn ướt, chẳng chảy nổi ra khỏi bờ mi mắt. 

Nước mắt của bà chắc đã trôi xa thật xa phương nào đó, trong vạt quá khứ nào đó. Năm bà mất gục bên bức thêu, Lý vẫn ở trong tù.

Lý biến mất khỏi cuộc đời tôi cũng từ đó. Lâu lâu gặp bạn cũ, cả đám nhắc tới Lý, ngơ ngác nhìn nhau vì chẳng đứa nào nắm được thông tin gì. Chỉ biết Lý ra tù, rời quê cũ, hình như xuống Sài Gòn từ lâu. 

Mà Sài Gòn thì rộng, bao đường chằng chéo, song song… Chúng tôi chẳng bao giờ gặp nhau giữa trăm nghìn ngả đường chen chúc.

Cho tới ngày kia, tôi tình cờ gặp Lý. Không phải trên một ngả đường, hàng quán nào đó như tôi vẫn đôi khi cố ý kiếm tìm, mà trên Facebook. Tôi đã có gần 100 lần gõ tên Lý trên Face, chẳng bao giờ cho kết quả đúng người tôi tìm. 

Ngày kia, một kẻ ẩn danh với tên "Nỗi Buồn Đi Hoang" bình luận điều gì đó trên Facebook một người bạn tôi. Bình luận ấy hiện lên trang chủ. Tôi vô tình nổi hứng tò mò đúng lúc ấy và tìm thấy anh từ bức hình chụp không rõ mặt. Lý, một mình giữa những con đường mù sương, trên cao những đèo những núi. 

Bức hình chụp toàn cảnh rộng, người chụp chỉ đứng từ xa. Đã hơn 10 năm, tôi vẫn nhìn ra anh, dù có giấu mặt sau những làn sương phủ mờ câm mờ kín.

* * *

Lý ngồi trước mắt tôi. Anh nói, anh đến, chỉ vì muốn tôi kể anh nghe về chặng đường đã qua của tôi mà anh không có mặt. Tôi nghĩ đơn giản hơn, bằng ấy năm, đâu có lý do gì nữa để phải trốn mặt nhau.

- Em 2 chồng rồi - Tôi nói.

- Mà lại hút thuốc nhiều hơn xưa à?

- Hai chồng có liên quan tới hút thuốc à? - Tôi bướng bỉnh cãi. Có điều gì đó khó hiểu khi cứ gặp mặt Lý, sau bằng ấy năm kiếm tìm, tôi vẫn có thể gân cổ lên cãi. Mà nhẽ ra điều tôi cần phải thể hiện là những cuống quýt đợi chờ mong mỏi như từ tối qua đến sáng nay, sau khi hẹn nhau ra quán nhỏ này.

- Anh vẫn nợ em lời hứa…

Lý chìa trước mắt tôi một hộp nhỏ. Tôi thản nhiên mở. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Tôi cười, đẩy chiếc nhẫn về phía Lý:

- Cất đi. Em không cần nhẫn. Có hai cái nhẫn cưới em còn không giữ…

- Nhưng cái nhẫn này em cần giữ. Vì anh đã giữ gần 10 năm nay, chỉ để đến ngày anh thấy mình vượt qua được mặc cảm mà gặp lại em.

- Ngốc… - Bất chợt, tôi khóc. Lý cũng khóc. Chúng tôi nhìn nhau qua màn nước mắt.

Lý hỏi, có phải vì Lý mà tôi không hạnh phúc? Không, dĩ nhiên là không, tôi cười mà nghe những trĩu nặng vây bủa quanh mình. Lần đầu tôi lấy chồng khi tuổi đã băm đi băm lại, cần nghĩ tới một điểm dừng. 

Điểm dừng của tôi không xây dựng từ tình yêu, với một người bạn hiền lành, tử tế học chung lớp đại học. Sự tử tế giữa người với người có thể giữ được mối quan hệ bè bạn dài lâu nhưng không bao giờ giữ được vợ chồng dài lâu. Lần thứ hai lấy trúng một người… 

Biết nói sao nhỉ, người ấy quý tôi, con gái người ấy quý tôi hơn cả mẹ nó, gọi tôi là mẹ. Mẹ nó, cũng như mẹ tôi, với lý do đi làm xa để đổi đời, quăng con gái lại cho "gà trống". Mà "gà trống" ấy tối ngày miệt mài đi công trình, lên rừng xuống biển. 

Người ấy kể về vợ cũ không ra gì. Tôi từng thương anh và thương con gái anh đứt ruột. Cho tới sau ngày cưới vài tuần, tôi nhận ra anh không một chút hào hứng với "chuyện chăn gối".

 Ngày chia tay, tôi ôm con gái anh. Con bé khóc như mưa, cùng với ba nó khản giọng gọi tôi đừng đi. Đúng là tôi có thể không đi, nếu anh cũng là một người nữ, như tôi. Chúng tôi sẽ như những đứa bạn sống chung nhà, cùng yêu thương một đứa nhỏ thiếu mẹ. Tôi soi thấy tuổi thơ sớm đổ vỡ của tôi trong mắt trong veo sầu thảm của con bé.

- Còn anh, vợ con thế nào rồi?

Bất ngờ tôi hỏi. Hình như có chút hụt hơi. Mà thực tình, tôi không hiểu nổi vì sao hơi thở mình gấp gáp như kẻ hụt hơi khi hỏi điều ấy. 10 năm đâu phải là quãng thời gian ngắn.

- Anh… anh… Mà thôi, nói chuyện khác đi.

Cơn mưa đêm vừa dứt hạt. Chúng tôi rời quán cà phê. Lý chở tôi dọc con phố ẩm ướt, lành lạnh. Tôi ngồi phía sau, quàng tay ôm người Lý. Áp mặt vào lưng Lý hít mùi mồ hôi thân thuộc như chưa bao giờ biết khoảng cách 10 năm đã qua. 

Cảm giác yên ổn như ngày mười tám hai mươi vẫn quẩn quanh đâu đó trong mình, sau bao chông chênh, đổ vỡ rốt cùng vẫn còn lại để có khi mong thèm được bám víu lấy, như là lúc này…

Tối ấy, Lý nhắn tin cho tôi rằng, anh chỉ muốn quay lại ngày xưa.

Tôi, luôn là kẻ có đầu óc tỉnh táo hơn, nhắn lại: "Sống với quá khứ là tự ướp xác mình khi vẫn còn đang thở!". Câu ấy, thực tình cũng chẳng phải do tôi nghĩ ra, là tôi lụm đâu đó trên FB trong những lúc lòng vòng trên Facebook đi tìm Lý mà không tìm ra.

* * *

Tôi quay lại ngôi nhà cũ, nơi tôi chỉ sống chung vài tuần với người chồng thứ hai. Chậu hoa tôi trồng vẫn nở ở đó mỗi ngày, đồ đạc tôi để vẫn ở yên chỗ cũ. Chỉ có khác một điều, chúng tôi thống nhất, anh sẽ ở tầng một, tôi và bé con ở tầng hai. Cũng chẳng ảnh hưởng gì nhau nhiều vì công việc kỹ sư cầu đường khiến anh nay đây mai đó, chẳng mấy lúc ở nhà.

Những điều ấy suy cho cùng chẳng quan trọng gì. Điều quan trọng lúc này là tôi đã nhìn thấy những vui tươi, ấm áp trong ánh mắt con bé, những điều mà tuổi thơ tôi không có… Và chỉ cần có thế, lòng tôi ấm áp những tin yêu.

Bạn bè vẫn biết, tôi là mẹ đơn thân của một cô gái nhỏ cực kỳ đáng yêu. Cô bé gọi tôi là "Bò mẹ" và tự gọi mình là "Bê con". Đôi khi ai đó vô tình nói rằng hai mẹ con trông rất giống nhau.

 Con bé gật đầu xác nhận: "Vâng ạ, Bê con đương nhiên là giống Bò mẹ rồi". Còn tôi, hạnh phúc với suy nghĩ rằng, khi có một sợi dây yêu thương bền chặt gắn kết thì chúng tôi sẽ mang những gương mặt giống nhau.

(Theo Phụ nữ Việt Nam)

Xem thêm: Lòng dạ đàn bà - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Khi mẹ tôi lấy cha tôi thì anh Thành 5 tuổi. Anh Thành là con riêng của cha tôi với người vợ trước. Cuộc sống hằng ngày tôi chả thấy có gì ngăn cách tình cảm gia đình có 4 thành viên của tôi cả...

Anh tôi - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Cưới nhau được hơn 2 tháng thì ông đi tập kết, bỏ lại cho người vợ trẻ 20 tuổi nhà cửa, ruộng vườn cùng cha, mẹ già yếu nay bệnh mai đau... Khi ông còn xa miệt mù bên chiến tuyến, thì ở quê nhà song thân của ông lần lượt qua đời.

Vợ lớn, vợ nhỏ - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Để giải quyết câu chuyện lệch pha của cha mẹ, lẽ nào chúng tôi phải đối diện với cảnh để mặc kệ cha ra ngoài tìm người khác?

Tiếng la hét giữa đêm của mẹ - Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất