Mọi cuộc vui bên ngoài chỉ là phù phiếm, hạnh phúc gia đình mới là điều quý giá

Tôi chợt nhận ra, bao lâu nay, tôi kiếm đủ lý do để không ăn tối cùng gia đình nhỏ của mình. Vợ tôi đã quen với điều này nên chẳng còn muốn hỏi lý do nữa.

Loan Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Tôi kết hôn năm hai mươi lăm tuổi. Còn nhớ ngày tôi đưa người yêu về ra mắt, mẹ tôi bày tỏ sự nghi ngại: "Mẹ thấy nó là con gái nhà giàu có, mỏng manh dễ vỡ, sợ lấy con rồi không quen chịu khổ, lại được ba bảy hai mốt ngày thôi. Con nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định".

Sự khác biệt về hoàn cảnh kinh tế giữa hai gia đình là điều khiến tôi e ngại. Tôi tự ti khi gia cảnh nhà mình không quá khá giả, tôi cũng chỉ là người đàn ông tay trắng lập nghiệp. Chính sự quyết liệt và mạnh mẽ của em là động lực giúp tôi quyết đoán tiến tới hôn nhân. 

Chúng tôi thành vợ chồng trong sự lo lắng, dèm pha và cả những đố kỵ. Tôi không muốn nghe lời ra tiếng vào rằng nhờ cậy nhà vợ nên bắt đầu sự nghiệp từ hai bàn tay trắng và bằng chính nghị lực của bản thân. 

Vợ hiểu suy nghĩ của tôi, không muốn tôi tự ái nên cũng từ chối sự hỗ trợ của nhà vợ. Sau khi kết hôn, vợ tôi từ một tiểu thư quen sống trong êm đềm, sung sướng bỗng thay đổi thành một con người hoàn toàn khác. Vợ giản dị và chịu khó, sớm thích nghi với cuộc sống bình dị của gia đình tôi.

Khi kinh tế đã ổn định hơn, chúng tôi có con. Chẳng mấy chốc, sự nghiệp của tôi lên như diều gặp gió. Tôi đã trở thành một ông chủ. Mọi người khen vợ tôi thật có mắt nhìn người. Chỉ có tôi là hiểu rõ rằng nếu không có sự tin tưởng và ủng hộ từ vợ, tôi sẽ chẳng có được sự nghiệp rạng rỡ như hôm nay.

Cuộc sống hôn nhân cứ trôi qua trong bình lặng. Cho đến một ngày, tôi gặp nàng. Một cô gái hai mươi tuổi, đang là sinh viên. Nàng rất xinh đẹp, năng động và quyến rũ. Ngoài thời gian trên giảng đường, nàng làm thêm cho một hãng xe hơi khá nổi tiếng.

Trong một lần tôi tham dự sự kiện ra mắt dòng xe mới, nàng chủ động làm quen với tôi. Tôi mời nàng cùng ăn tối. Nàng không từ chối. Không gì tuyệt vời bằng một kẻ có tiền, người ta nói không sai "có tiền mua tiên cũng được".

hay-tran-trong-hanh-phuc-gia-dinh-moi-cuoc-vui-chi-la-phu-phiem-1

Sau khi cùng nhau thưởng thức bữa xế chiều, tôi đặt phòng nghỉ tại khách sạn. Nàng nhìn tôi e lệ cười không phản đối. Thực ra, tôi đoán biết trước phản ứng của đối phương rồi mới đưa ra quyết định có nên tiến tới hay dừng lại. Tôi thừa hiểu, những cô gái trẻ xinh đẹp chỉ muốn thỏa nỗi khát khao hiếu thắng tức thời, rất ít người muốn duy trì mối quan hệ lâu dài. Tình một đêm kể ra cũng có gì đó hấp dẫn và thú vị. Với tôi, đây không phải là lần đầu tiên tôi có trải nghiệm này.

Tôi ngồi hút điếu thuốc trầm tư, chờ cô nàng bé bỏng bước ra từ phòng tắm. Nàng quấn chiếc khăn tắm hững hỡ, để lộ làn da trắng mịn không tỳ vết. Tôi nhổm người dậy định kéo nàng ngồi xuống giường thì bất ngờ nàng lùi lại rồi xoay người, nũng nịu hỏi: "Anh nói đi, vợ anh có đẹp bằng em không?”.

Câu hỏi của cô nhân tình xinh đẹp khiến ngọn lửa đang hừng hực trong lòng tôi bỗng như bị một cơn gió tạt qua thổi tắt lịm.

Tôi chưa vội trả lời mà ngắm nhìn cơ thể nàng. Gương mặt nàng điểm trang tỉ mỉ rất sắc nét, dáng người đầy đặn nhưng thon thả với những đường cong gợi cảm, bầu ngực săn chắc hững hờ trong tấm khăn mỏng như mời gọi. Những ngón tay dài và thon mềm đang đưa đưa vuốt những lọn tóc chưa kịp khô.

Tôi thành thật trả lời: "Vợ anh, cô ấy tất nhiên không đẹp bằng em, nhưng…". Chưa kịp nói hết câu, nàng đã sà vào lòng tôi. Tôi tránh nụ hôn của nàng rồi bật dậy cáo lỗi có việc cần phải đi. Nàng nhìn tôi, ánh nhìn đầy tức giận và trách móc.

Phố đã lên đèn, dòng người qua lại đông đúc. Đâu đó, những đôi trai gái chở nhau trên đường, tay trong tay đầy yêu thương tình tứ. Tôi nghĩ, biết đâu trong số những cặp đôi ấy có những người vợ người chồng không chung thủy giống như tôi.

hay-tran-trong-hanh-phuc-gia-dinh-moi-cuoc-vui-chi-la-phu-phiem-2

Khi đang yêu nhau và lúc với cưới, tôi thường nói với em rằng: "Khi nào anh thành đạt, anh kiếm được nhiều tiền, chắc chắn anh sẽ làm cho em trở thành một bà hoàng khiến mọi người phải ghen tỵ".

Vợ tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Em không cần trở thành một bà hoàng, em chỉ cần chúng mình thương nhau".

Vậy mà, giờ đây, khi tôi trở nên giàu có, tôi đã biến vợ thành một người phụ nữ cô đơn. Tôi chợt nhận ra, bao lâu nay, tôi kiếm đủ lý do để không ăn tối ở nhà cùng vợ con. Vợ tôi đã quen với điều này nên chẳng còn muốn hỏi lý do nữa.

Câu hỏi của cô nhân tình "vợ anh có đẹp bằng em không?" chẳng khác gì cái kim chọc vào khiến trái tim tôi đau nhói. Cô gái trẻ ấy có tư cách gì mà dám so sánh với vợ tôi. Cô ta chẳng có gì ngoài tuổi trẻ.

Sau hai lần sinh nở, vợ tôi không còn xinh đẹp, mái tóc đã thưa, bầu ngực đã chảy xệ, bụng chằng chịt những vết rạn trắng mờ. Bàn tay của em cũng không còn mềm mại mượt mà, dáng hình cũng không còn thon gọn.

Đã có lần vợ hỏi tôi "em có nên đi thẩm mỹ không?". Tôi dứt khoát trả lời "Anh yêu em vì những gì em có. Đừng làm đau bản thân mình, ai rồi chẳng phải già đi".

Vợ chấp nhận lấy một người đàn ông gia cảnh nghèo khó không có gì ngoài hai bàn tay trắng như tôi. Vợ cùng tôi đi qua những năm tháng khó khăn nhưng chưa một lần than phiền. Vi tôi, cô ấy đã thay đổi, lặn lội mưu sinh, cam tâm chịu khổ. Vợ yêu tôi bằng một niềm tin rằng có ngày gia đình sẽ thấy em lựa chọn đúng người đàn ông.

Sau nhiều năm chung sống, khó khăn đã qua. Tôi đã mua cho em một căn nhà to rộng nhưng chính tôi lại không cùng em nhóm lên lửa ấm gia đình.

Dù mang đến cho vợ cuộc sống đủ đầy nhưng tôi lại lấy đi của em nụ cười. Đã lâu, tôi không thấy em cười nhiều nữa. Tôi luôn mở miệng nói rằng sẽ làm mọi thứ để vợ được hạnh phúc nhưng chính tôi thấy xấu hổ với lời mình nói.

Hôm nay, hai đứa con thấy bố về sớm thì vô cùng ngạc nhiên. Chúng chạy ra chào đón, hỏi tôi "hôm nay bố không phải tiếp khách ạ". Đứa kéo tay, đứa ôm cổ kéo tôi vào nhà.

Vợ tôi từ trong bếp đi ra, nói nhỏ: "Em nghĩ anh không ăn cơm nhà nên nấu mấy món khá đơn giản. Anh muốn ăn món gì để em làm thêm".

Tôi bảo vợ tôi "từ nay đừng cắt suất bữa tối của anh nữa nhé". Vợ tôi cười. Thực ra thì khi cười, vợ tôi vẫn rất đẹp, dù hai đuôi mắt đã bắt đầu hằn lên những vết chân chim.

Xem thêm: Chẳng phải tiền bạc, đàn ông hơn nhau ở nụ cười của người đàn bà đi cùng

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Khi mở lần lượt từng chiếc đĩa nhạc ra xem, người mẹ thấy vẫn là những dòng chữ ấy. Bà bật khóc nức nở, thầm nghĩ, giá như lời yêu thương có thể đến sớm hơn.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể bởi đâu ai biết được ngày mai sẽ ra sao
0 Bình luận

Trong hôn nhân, không tránh được những lúc hai vợ chồng cãi vã, xung đột, thậm chí muốn ly hôn. Để được bên nhau đến khi tuổi già, hãy biết thấu hiểu và bao dung.

Giá của cái nắm tay lúc về già là bao giông bão tuổi trẻ
0 Bình luận

Khi hôn nhân không thể hàn gắn thì chia tay là sự giải thoát cho cả hai. Cách cư xử của cha mẹ sau ly hôn sẽ ảnh hưởng đến sự hình thành nhân cách của trẻ.

Cách cư xử nhân văn của người đàn ông với vợ cũ: Bài học đáng suy ngẫm cho các bậc cha mẹ sau ly hôn
0 Bình luận

Thỉnh thoảng, Tâm quay lại quán phở ngày xưa, cố lục tìm lại cho mình kỷ niệm về người bố đẩy bát phở có thịt sang chỗ con trai rồi ăn bát không có thịt. Chàng trai gọi hai bát phở rồi lặng nhìn, thấy lòng thổn thức đến xót xa.

Bát phở không thịt của bố và nỗi day dứt khắc sâu trong tâm trí người con trai
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 13 giờ trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 5 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất