Duyên nghề - Câu chuyện nhân văn

Khi tôi sinh ra, bố mẹ tôi đã là công nhân ngành Điện. Theo lời kể của mẹ: Bố tôi trước kia là công nhân lắp máy, đi khắp nơi để lắp đặt, xây dựng các nhà máy điện.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Bố tôi là cán bộ tập kết ra Bắc, được kết nạp Đảng từ năm 1958. Năm 1961, bố về Thái Nguyên lắp đặt máy móc thiết bị cho nhà máy điện. Vì có nhiều thành tích, tháng 5/1962, bố được đi dự Đại hội anh hùng Chiến sĩ thi đua toàn quốc lần thứ 2, được Chủ tịch Hồ Chí Minh khen thưởng Huân chương Lao động hạng Ba. Bố được giữ lại làm việc tại tổ sửa chữa tuốc bin sau khi đã hoàn thành việc xây dựng, lắp đặt Nhà máy điện Thái Nguyên.

Mẹ tôi trước là cán bộ phụ nữ huyện Đông Anh - Hà Nội. Cuối tuần, bố đạp xe từ Thái Nguyên về Đông Anh thăm gia đình. Đến năm 1971, trận lụt lịch sử đã phá hỏng căn nhà của ở Đông Anh. Khi đó, bố về đón gia đình lên Thái Nguyên sinh sống.

Mẹ tôi cũng xin vào Nhà máy điện Thái Nguyên, được phân công làm thống kê phân xưởng vật liệu, sau đó chuyển sang bán căng tin của phòng hành chính đời sống.   

Nhớ lại, khi còn nhỏ, nhiều lần tôi đã trách mẹ sao không ở Đông Anh mà lên Thái Nguyên làm gì cho vất vả? Bố thì lúc nào cũng mặc bộ quần áo xanh bạc màu, tay chân luôn vương mùi dầu máy. Mẹ thì thường về muộn vì phải bán thực phẩm và các mặt hàng nhu yếu phẩm cho công nhân.

Có lần mẹ bảo: “Hôm nay nhà máy có bán thịt, chiều về mẹ sẽ làm ruốc thịt cho các con”. Chúng tôi ở nhà ngóng mẹ về, ngóng mãi, vậy mà chỉ những nhà hàng xóm - cũng là đồng nghiệp của bố mẹ tôi trong nhà máy có thịt ăn, còn nhà tôi thì không. Mẹ an ủi, thịt không đủ bán, nhà mình phải nhường cho những người công nhân lao động vất vả trước, lần sau sẽ đến lượt mình.

Công việc của mẹ ban ngày đã rất vất vả, tối về mẹ lại chong đèn cộng lại sổ sách xem có thiếu thừa gì không. Nhiều lần chị em tôi chứng kiến mẹ ngồi thừ người sau khi cộng sổ. Có lần bố bàn với mẹ xin chuyển sang bộ phận khác cho đỡ vất vả nhưng mẹ nói là người đảng viên không được chùn bước trước khó khăn. Mẹ phải làm thật tốt để đáp ứng sự tin tưởng của ban giám đốc và tổ chức.

Có lần nhà máy bị sự cố cháy máy, khi đó bố tôi đang làm tổ trưởng nên phải gánh trách nhiệm trong sự cố này. Mấy ngày sau đó, bố ăn rất ít, cười nói ít, gầy hẳn đi. Tôi nghe bố nói chuyện với mẹ: “Quan trọng lúc này là phải tìm được nguyên nhân dẫn đến sự cố và rút ra kinh nghiệm để tránh những tổn thất về sau”.

duyen-nghe-cau-chuyen-nhan-van

Công việc vất vả, cuộc sống còn nhiều khó khăn thiếu thốn, nhưng bố mẹ tôi vẫn hăng say với công việc. Ngoài tình yêu công việc với mong muốn mang ánh sáng, văn minh đến với mọi miền, bố mẹ tôi gắn bó với ngành Điện còn bởi một lẽ, đó là tình đồng nghiệp gắn bó keo sơn của những người công nhân điện. Khi ở nhà máy, bố mẹ tôi cùng các bác, các cô, các chú đồng nghiệp hăng hái thi đua lao động sản xuất. Khi tan ca về, họ lại là những người hàng xóm cùng một khu tập thể, cùng nhau chia sẻ những niềm vui giản dị hàng ngày. Từ mọi miền đất nước quy tụ về đây, những người công nhân đã gắn bó với nhà máy, gắn bó với mảnh đất Thái Nguyên.

Đến năm 1992, chị gái tôi được nhận vào nhà máy, nhưng phải lên Bắc Kạn làm thống kê cho trạm điện 110 kV. Con gái đầu lòng theo nghề điện, bố mẹ tôi vui nhưng cũng rất lo vì nơi chị lên nhận công tác cách nhà gần trăm cây số, một vùng đất còn khá hoang vu và chưa phồn thịnh như bây giờ. Ngày nhận quyết định tuyển dụng, chị tôi khóc. Bố mẹ phải động viên mãi. Bố dặn phải làm thật tốt công việc được giao, đừng làm điều gì ảnh hưởng đến danh dự của gia đình. Nghề điện là nghề khó khăn vất vả, nhưng góp phần mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho mọi người, con phải giữ gìn và phát huy truyền thống nghề điện của gia đình. 

Năm 1997, Bắc Kạn tách khỏi tỉnh Thái Nguyên, nhiều người lúc đó tìm cách xin chuyển cho con về Thái Nguyên, nhưng bố mẹ tôi phân tích cho chị, nếu ai cũng làm vậy thì ai sẽ ở lại Điện lực Bắc Kạn? Ban đầu có thể công việc và cuộc sống còn gặp nhiều khó khăn nhưng rồi sẽ quen dần. Trước đây, bố mẹ cũng là lớp người đầu tiên xây dựng, vận hành Nhà máy điện Thái Nguyên, nay con nên tự hào vì là những lớp người đầu tiên của Điện lực Bắc Kạn góp phần đưa dòng điện đến với vùng cao.                                      

Còn tôi, năm1997 học chuyên nghiệp xong ra trường về công tác tại Phòng Kỹ thuật - Công ty may Thái Nguyên. Thời gian làm việc khá căng, bố lại bị bệnh sau một cơn tai biến, tôi không giúp được gì nhiều cho mẹ, chị thì đi làm xa, 2 em đều đã đỗ vào các trường đại học ở Hà Nội nên không thể về nhà thường xuyên. Mọi công việc đều đổ dồn lên vai mẹ.                                   

Năm 1998, bố tôi qua đời. Thấu hiểu hoàn cảnh khó khăn của gia đình tôi khi đó, được sự quan tâm của các bác, những đồng nghiệp của bố mẹ và cũng là những người hàng xóm, năm 1999, tôi được chuyển về công tác tại Điện lực Thái Nguyên (nay là Công ty Điện lực Thái Nguyên). Ngày tôi được nhận quyết định, mẹ nước mắt rưng rưng bảo: “Vậy là mẹ đã có 2 con được làm theo nghề của bố mẹ, mẹ mừng và bố con ở dưới suối vàng cũng sẽ rất mừng, hãy cố gắng đừng phụ lòng các bác, con nhé”. Giờ này nghĩ lại tôi vẫn còn thấy ngượng vì hồi đó lương tôi còn thấp, công việc thu tiền điện vất vả vì phải đến từng nhà thu tiền hàng tháng. Khi đó có người đặt vấn đề thuê tôi đi kiểm hàng may mặc với mức thu nhập khá cao: 400 - 500 nghìn đồng /ngày. Chồng tôi là bộ đội, sống xa nhà, không có thời gian giúp tôi việc nhà và chăm con. Anh phân tích, nếu tôi bỏ nghề điện đi kiểm hàng thì: “Với mức lương cao như vậy mình sẽ thuê người giúp em việc nhà và chăm con, không nhận lời là mất cơ hội đấy”.

Mẹ tôi biết chuyện can ngăn tôi quyết liệt, mẹ nói: “Đừng vì cái lợi trước mắt mà quyết định vội vàng, thời của bố mẹ và của cả chị con còn vất vả hơn nhiều mà có ai bỏ cuộc giữa chừng đâu. Mẹ nhớ những năm 1970 -1971, xác định ngành Điện là trọng yếu, Mỹ đã cho máy bay bắn phá trực tiếp vào nhà máy nhằm cắt đứt nguồn điện. Bom đạn vừa dứt thì những người công nhân, trong đó có cả bố mẹ lại rời hầm trú ẩn hoặc nơi sơ tán hối hả trở lại nhà máy để khắc phục hư hại. Gian khổ là vậy nhưng ai cũng xác định sẽ cùng nhau trụ lại và sống chết cùng nhà máy, không thể để nguồn điện bị tắt”. Mẹ còn nói: “Bây giờ, lãnh đạo đơn vị con đều là những người có tâm, cũng như thời của mẹ, các bác trong ban giám đốc và tổ chức sống với nhau rất có tình người, những người tốt sẽ luôn trăn trở tìm cách đưa đời sống của công nhân đi lên. Mẹ tin rằng nếu con ở lại, có ngày sẽ có mức thu nhập cao hơn, đời sống bớt khó khăn hơn. Và quan trọng nhất là được góp công sức của mình mang ánh sáng đến với mọi nhà”.

Sau khi nghe mẹ phân tích và khuyên nhủ, tôi đã hiểu ra và không còn ý định bỏ nghề nữa. Tôi tự nhủ sẽ luôn cố gắng thật nhiều trong công việc để mẹ yên tâm về tôi và hơn nữa để mẹ luôn tự hào về chị em tôi vì đã nối tiếp nghề của bố mẹ. Mấy hôm nay, mẹ thường nhắc: “Vậy là nhà máy điện sắp kỷ niệm 50 năm rồi đấy. Đến giờ thì mẹ rất vui vì có được 2 con theo nghề của bố mẹ. Mẹ mong đến khi kỉ niệm 60 năm, mẹ vẫn khỏe mạnh để được chứng kiến thế hệ thứ 3 của mẹ vào làm việc trong ngành Điện, nếu được vậy thì quả đúng là cả gia đình ta có duyên với nghề”.                               

Ước mong của mẹ cũng chính là ước mong của chị em tôi.

Xem thêm: Tết này ở chốt xa - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Những lúc chồng con vắng xa, tôi ngồi chắp những mảnh vỡ thời gian, thấy thương một thời khốn khó, thấy tiếc một thời mất cha, thấy đau đớn một thời bom đạn, để rồi cuối cùng thấy hạnh phúc khi mình còn mẹ, để có một nơi đi về, để buồn vui ấm lạnh, được đến bên mẹ sẻ chia.

Hạnh phúc khi còn mẹ - Câu chuyện nhân văn
0 Bình luận

Bò cày ruộng trở về, mệt quá nằm lăn ra đất nghỉ, thở phì phò. Chó đi ngang qua, thấy vậy bèn dừng lại hỏi han. Bò thở dài: - Anh bạn à, tôi thực sự mệt quá rồi. Ngày mai tôi không muốn ra đồng nữa, ở nhà nghỉ cho lại sức.

Cái chết của con bò - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Cuộc đời rất ngắn ngủi bạn ạ. Hãy dành nhiều thời gian để yêu thương và quan tâm đến những người mà bạn quý mến. Hãy tận hưởng những khoảnh khắc với họ trước khi mọi chuyện đã quá muộn màng. Không có thứ gì trên đời quan trọng hơn gia đình cả, bạn nhé.

Đóa hoa tặng mẹ - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất