Con người có số - Câu chuyện nhân văn thú vị

“Con người có số” là câu chuyện ngắn thú vị về một người phụ nữ can trường, thay vì đầu hàng số phận chị đã vượt lên, giành lấy một cuộc đời rực rỡ cho chính mình.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Câu chuyện “Con người có số”

Năm 1983 trong một dịp về thăm nhà ở California. Trong lúc tôi đang loay hoay sửa lại hệ thống tưới nước cho khu vườn trước nhà, áo quần mặt mày lem luốc như một anh lao công Mỹ chính hiệu, thì một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện ngoài cổng, cao tiếng gọi: “Ông Tổng…ông Tổng…”. Đã lâu lắm tôi mới nghe lại danh từ này.

Ngạc nhiên, tôi mở cửa mời khách vào nhà. Chị giải thích: “Con là nhân viên cắt thịt của nhà máy Dona Foods ở Biên Hòa ngày xưa. Chắc ông không nhớ?”. Tôi lắc đầu, nhà máy có hơn 3000 nhân viên, ngoài các cán bộ trong ban quản lý tôi thực sự không biết ai. Thế rồi chị đưa ra mộ thấm thẻ ID cũ của công ty, dù đã bạc màu nhưng vẫn còn nhận rõ tên Dương Thị Gấm với tấm hình đen trắng ngày xưa rất quê mùa. Trên tấm thẻ còn có cả tên và chức vụ của anh quản lý trong khu vực sản xuất.

Con-nguoi-co-so-cau-chuyen-nhan-van-thu-vi-2

Rồi chị tiếp tục kể: “Sau khi chính quyền tiếp quản, con làm thêm 4 tháng rồi bị cho nghỉ việc vì nhà máy không đủ nguyên liệu. Con lên thành phố làm ô sin cho một gia đình vừa ở ngoài Bắc vào. Sau một năm, ông chủ được thăng chức điều về Hà Nội. Vì con làm việc tốt, ông đem con đi luôn và con ở ngoài đó đến 2 năm. Trong thời gian làm thuê, có ông nhân viên ngoại giao người Đức cạnh nhà, ông ta lớn tuổi nhưng ngỏ ý muốn cưới con và đem về Đức khi mãn nhiệm. Muốn giúp gia đình nên con đồng ý, dù con chỉ mới 22 tuổi trong khi ông ta đã hơn 60”.

Nghe vậy, tôi nhìn chị kỹ hơn. Năm 1975 chị mới 19 tuổi, vậy năm nay có lẽ chị chỉ mới 27 tuổi nhưng xem chị già và phong trần nhiều. Chị thuộc loại đàn bà xấu, dưới trung bình, lại thêm đôi chân bị khập khiễng. Có lẽ những bệnh tật, bất hạnh và mặc cảm đã làm chị già trước tuổi…

“Con theo chồng về Đức được 3 năm thì phải bỏ trốn rồi ly hôn vì ông này mỗi lần say là đánh đập con tàn nhẫn. Con phải vào nhà thương hơn cả chục lần mỗi năm. Không có tiền bạc hay của cải, làm bồi bàn khổ cực nên con nghe lời rủ rê của bạn bè mà chạy sang Mỹ tìm con đường sống. Con đến Los Angeles được 6 tháng nay”, chị kể. Đại lý là chị đang làm nhân viên xoa bóp cho một tiệm trên San Bernardino, thu nhập cũng tạm đủ sống. Nhưng gần đây có cơ hội, người chủ muốn sang tiệm nên chị tìm cách mua lại.

“Con dành dụm được hơn 12 ngàn đô la, nhưng còn thiếu 5 ngàn nữa. Nghe tin ông Tổng ở đây nên con hy vọng ông giúp cho con số tiền này để con có cơ hội vươn lên”, chị nói.

Nhưng chỉ 6 tháng sau, chị lại tìm đến nhà trả lại cho tôi số tiền 5 ngàn và còn muốn đưa thêm 3 ngàn tiền lãi. Tôi không có nhà, vợ tôi chỉ nhận lại 5 ngàn không lấy lãi và chúng tôi đều đồng ý số tiền 5 ngàn khứ hồi này quả là chuyện thần thoại của Hollywood. Chị còn khoe với vợ tôi là đã mua thêm một tiệm massage khác.

Tôi đính chính với chị, tôi đã hết là ông Tổng, hiện nay chỉ là một nhân viên xoàng của một ngân hàng nhỏ ở Wall Street, sống đời trung lưu bình dị như hàng triệu người Mỹ khác. Nhưng may cho chị là hôm ấy gần ngày giáng sinh, tôi thấy rộng lượng và nhất là vừa nhận được tấm chi phiếu khá lớn của ngân hàng cho tiền thưởng cuối năm. Tôi cho chị mượn năm ngàn và thực sự tôi không nghĩ rằng mình sẽ thấy lại số tiền này. Bởi có nhiều trường hợp như vậy vẫn luôn xảy ra với bà con bạn bè xung quanh.

Bẵng đi 5 năm, tôi không gặp lại chị và cũng không liên lạc gì. Tình cờ, tôi và bạn bè vào một quán ăn khá sang trọng ở Bolsa và người chủ tiệm đứng đón tiếp chúng tôi lại là chị Gấm ngày nào. Chị huyên thuyên câu chuyện: “Làm massage có tiền nhưng nhức đầu với nhân viên, khách hàng và cơ quan công lực nên con bán hết 5 tiệm và quay ra kinh doanh nhà hàng. Ngoài tiệm này con còn hai tiệm nữa ở khu phố Tàu và khu đại học UCLA”. Chị bây giờ cũng khác hẳn lúc xưa, áo quần thời trang, ăn nói lịch thiệp hơn, cư xử đúng như một bà chủ và chiếc Mercedes đời mới đậu ngay cạnh nói lên sự “thành công” của chị.

Con-nguoi-co-so-cau-chuyen-nhan-van-thu-vi-1

Sau bữa ăn miễn phí, tôi cũng không liên lạc gì với chị vì công việc làm ăn của tôi lúc này đem tôi đi khắp thế giới, không mấy khi về lại California. Cho đến năm 1997, khi tôi đi dự một hội thảo và triển lãm về ngành ngân hàng ở Chicago, chị lại xuất hiện.

Trong lúc tôi đang nghiêm túc ngồi trên bàn phối hợp viên, thì chị cười tươi chào tôi trong bộ âu phục của một nhân viên cao cấp với một thẻ bài đeo trên người có cái tên rất mỹ “Christina Spencer”. Trong bữa ăn chiều sau hội thảo, chị đưa tấm hình chồng chị và đứa con đã lên 3 rồi kể: “Trong khi kinh doanh, con đi học thêm vào buổi tối và cuối tuần, cuối cùng cũng lấy được tấm bằng cử nhân về tài chính. Sau đó con đi làm cho Wells Fargo (ngân hàng lớn ở California), ở đó con gặp chồng con là Phó Giám đốc R&αmρ;D cho Xeɾox. Chúng con hiện đang sống ở Palo Alto (một khu nhà giàu của Bắc California cạnh đại học Stanford)”.

Một công nhân nghèo hèn thất học với một nhan sắc kém cỏi, gặp nhiều gian truân nhưng chị của hiện tại đã lên tới đỉnh sung túc trong một xã hội với sự cạnh tranh khắc nghiệt. Tôi nhìn lại chị thêm lần nữa, bấy giờ tôi thật sự tin rằng con người có số. Chị là biểu tượng đáng khâm phục cho ý chí cầu tiến và sự hy sinh vô bờ để đạt đến giấc mộng của mình.

Con-nguoi-co-so-cau-chuyen-nhan-van-thu-vi-3

Dĩ nhiên là chị không nói ra, nhưng tôi tin là trong cuộc hành trình 22 năm vừa qua chỉ chị đã không thiếu những tình huống hiểm nghèo, cay đắng và tuyệt vọng. Sức mạnh nội tại đã nào đã giúp chị vượt qua và bay cao?

Không thiếu những trường hợp như chị trong cộng đồng người Việt ở hải ngoại. Rời quê hương với hai bàn tay trắng, thiếu sót mọi kiến thức, kinh nghiệm và quan hệ trên xứ người. Nhưng những người Việt như chị đã vượt lên mọi rào cản, trở ngại để dành cho mình một chỗ đứng.

Chúng ta không tiên đoán về tương lai, chúng ta đang tạo dựng nó hàng ngày. Con người có số, nhưng “số” này không phải tự nhiên mà có!

Xem thêm: Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

“Mợ của tôi” là câu chuyện ngắn sâu sắc, giàu tính nhân văn và đức hy sinh của một người “mẹ kế” dành cho các con của chồng. Một tình cảm son sắt, thủy chung…

Mợ của tôi – Câu chuyện thấm đẫm tính nhân văn về đức hy sinh của người 'mẹ kế'
0 Bình luận

“Tình yêu đích thực” là câu chuyện ngắn ý nghĩa, khiến nhiều người cảm động và thán phục trước tình cảm người cả hai vợ chồng dành cho nhau.

Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

“Lòng tốt cần được đặt đúng chỗ” là câu chuyện ngắn sâu sắc khiến nhiều người phải dừng lại để ngẫm nghĩ về hai từ “lòng tốt” trên đời.

Lòng tốt cần được đặt đúng chỗ - Câu chuyện sâu sắc đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Câu chuyện quả báo về việc hành xử độc ác với con bò khiến người nông dân lãnh hậu quả đau đớn là bài học cảnh tỉnh cho nhiều người trong xã hội hiện đại.

Câu chuyện quả báo đáng suy ngẫm: Người nông dân lãnh hậu quả đau đớn vì hành xử độc địa với con bò
0 Bình luận

Đại Việt sử ký toàn thư có chép lại một số câu chuyện hài hước về các vua Trần với con cái cũng như bầy tôi. Điều này chứng minh, đây đều là các vị anh quân có đức tính giản dị, gần gũi.

Các vua Trần và những câu chuyện hài hước ít người biết
0 Bình luận

“Bức thư của một cụ bà ở viện dưỡng lão” khiến nhiều người xúc động bồi hồi, đừng bao giờ quên hai chữ gia đình ngay cả khi về già…

Bức thư của một cụ bà ở viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất