Cổ nhân dạy “Đừng gọi chó khi no” tại sao?
Cổ nhân dạy “Đừng gọi chó khi no”, thế nhưng ít ai biết rằng đằng sau còn có một vế câu kinh điển, ẩn chứa nhiều kinh nghiệm của người xưa. Vậy vế sau của câu là gì?

Tại sao cổ nhân dạy “Đừng gọi chó khi no”?
Vào thời cổ đại, cuộc sống của người dân chưa được nâng cao. Họ bữa đói bữa no, làm việc nai lưng nhưng vẫn không đủ lương thực để ăn. Thời kỳ đói kém người còn không đủ ăn, thì lấy đâu ra đồ mà cho vật nuôi trong nhà. Chưa kể, ngày xưa chó được nuôi trong nhà với mục đích trông nhà hoặc giúp gia chủ kiếm sống bằng cách săn bắt. Theo người xưa, chó ăn no sẽ lười vận động, dù chủ nhân có la hét thế nào nó vẫn chỉ nằm im một chỗ. Thế nên, người xưa quan niệm chỉ nên nuôi chó trong tình trạng không được ăn no, khi đó nó mới tuân theo lệnh để kiếm thức văn và làm nhiều chuyện khác.

Đáng chú ý, người xưa còn chú trọng đến đức tính tiềm ẩn bên trong. Họ quan niệm rằng, khi có việc thì không được chậm trễ, không làm sự việc tuyệt đối. Một khi đẩy đến giới hạn, chẳng khác nào mang lại tai họa cho mình. Loại tư duy này xuyên suốt mọi khía cạnh cuộc sống của người cổ đại. Do đó, dẫu có nuôi chó đi chăng nữa, họ cũng chỉ cho nó ăn no một nửa mà thôi. Nếu không, nó chỉ biết ăn rồi ngủ, trộm vào nhà cũng không biết gì. Đó cũng là lý do tại sao cổ nhân dạy “đừng gọi chó khi no”.
Cổ nhân dạy “Đừng gọi chó khi no”, vế sau của câu là gì?
Vế sau của câu nói này chính là “Đừng quá tốt với người”. Hai vế khi kết hợp với nhau chính là hiện thân của tư tưởng trọn vẹn. Trong đó, nửa câu sau phản ánh một cách chân thực, khôn ngoan về tư tưởng của người xưa trong việc đối nhân xử thế. Lòng người khó đoán, biết mặt nhưng khó biết lòng, việc đối xử quá tốt với người khác nhiều khi sẽ đem đến rắc rối cho bản thân.
Không phải ai ngoài xã hội cũng là kẻ xấu, nhưng không có tâm hại người vẫn phải có tâm phòng người. Đối nhân xử thế bên ngoài nên có chừng mực, đừng moi hết ruột gan của mình ra cho người ta, để đến khi bị lừa mới ngã ngửa thì đã quá muộn. Sống ở đời, giúp đỡ người khác là một đức tính tốt, tuy nhiên nếu cứ hấp tấp sử dụng lòng tốt của mình cho người khác, không cẩn thận bản thân lại bị vu cáo là thủ phạm.

Cổ nhân dạy “Đừng quá tốt với người khác”, cũng giống như câu “Thăng mễ ân đấu mễ cừu” nghĩa là một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân. Nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ cảm ơn bạn. Nhưng nếu bạn cứ giúp mãi, họ sẽ xem đó là điều đương nhiên, khi bạn thu tay lại họ sẽ xem bạn như kẻ thù. Mong muốn của con người vốn là vô tận, nếu người khác dần dần đòi hỏi vượt quá khả năng của bạn, mọi thứ bạn làm trước đây đều có thể trở thành lý do khiến đối phương ghét bỏ, quay lưng lại với bạn.
Từ câu nói “Đừng gọi chó khi no, đừng quá tốt với người” của cổ nhân, chúng ta thấy được nhiều kinh nghiệm của người xưa đến tận ngày nay vẫn giữ nguyên giá trị, xứng đáng để hậu thế học hỏi.
Xem thêm: Cổ nhân dạy: “Trong nhà 3 nơi không sạch, phúc tài không hưng”, đó là nơi nào?
Đọc thêm
Cổ nhân dạy “Trong nhà có 3 nơi không sạch, phúc tài không hưng”, có nghĩa là dù nhà có bẩn cũng có 3 nơi không được bẩn. Vậy 3 nơi đó là gì?
Cổ nhân dạy “Canh ba chớ tham nữ sắc”, đây là câu tục ngữ tiết lộ bí mật về sức khỏe mà cổ nhân muốn truyền lại cho con cháu lưu ý, cẩn trọng.
Cổ nhân nói “Gia đình có 3 thứ càng to, gia đạo càng lục đục”, vậy 3 thứ cổ nhân nhắc tới trong câu là gì? Tại sao 3 thứ này càng to gia đình càng nghèo khó?
Tin liên quan
Cổ nhân dạy “Đàn ông xem mũi, đàn bà xem miệng”, đại ý nhìn vào tướng mũi, tướng miệng của một người sẽ biết họ có phú quý, giàu sang hay không.
Cổ nhân nói: “Nuôi con gái không dạy thì hại ba đời”, là để khuyên răn cha mẹ sinh con phải giáo dục, dạy dỗ cho tốt, tránh tổn hại đến đời con.
Cổ nhân dạy “tâm bất thiện, phong thủy vô ích, bất hiếu cha mẹ, thờ thần vô ích”, từ xưa đến nay trăm đức hạnh chữ hiếu đứng đầu. Nếu bất hiếu với cha mẹ thì dù có thành kính, kính cẩn với Thần như thế nào chăng nữa, tất cả đều là giả dối mà thôi.
Bài mới

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.