Chỉ vì một câu nói đùa - Truyện ngắn xúc động

Ngày đầu tháng Tư, công việc bừa bộn, mãi tới chiều mới bớt. Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại: 4 giờ hơn rồi. Còn nửa tiếng nữa hết giờ làm, mà sao trời vẫn oi oi.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Tôi bấm máy, gọi cho Thái, thằng bạn thân, rủ nó đi làm vài vại bia hơi cho đỡ nóng. Nó kêu bận. Tôi lại tiếp tục gọi thêm cho mấy đứa nữa. 

Thế nhưng chẳng hiểu sao, đứa nào đứa nấy cũng đều từ chối, kèm theo một nụ cười rất chi là lạ. Không rủ được ai, tôi đành nhắn cho vợ hỏi là ở nhà có gì ngon ngon không, nếu không thì vợ chồng con cái đi ra nhà hàng nào đó ăn tối, khỏi tốn công nấu nướng. 

Vợ nhắn lại: "Vợ có việc đột xuất, chồng mệt, cứ về nhà nghỉ ngơi, chút vợ mua đồ ăn về ok!?". Về nhà một lúc lâu chả thấy vợ đâu, tôi đang tính mò xuống bếp, mở tủ lạnh thì Thái dáng điệu bơ phờ, hớt hải ló mặt vào. Tôi thấy vẻ mặt nó có gì đó rất lạ, liền hất hàm:

- Mày sao thế? Lúc chiều rủ đi nhậu không đi, giờ lại mò tới đây. Ở nhà cũ lên à?

Trước nhà Thái ở ngay dưới nhà tôi. Hồi còn độc thân, tôi và Thái thân nhau lắm. Sau này có gia đình tuy chẳng thể ăn chung, ngủ đụng nhưng hai nhà vẫn giữ mối liên hệ thân thiết. Thời gian gần đây, hai vợ chồng Thái mua được căn nhà gần chỗ làm của Thái. 

Họ mới dọn xuống đất được mấy ngày. Hôm trước tôi hỏi, nghe Thái tâm sự, hai vợ chồng còn đang loay hoay bàn tính chưa biết nhà cũ nên bán, cho thuê hay để thỉnh thoảng về ở vì nhà đất vẫn đang thời kỳ ế ẩm.

chi-vi-mot-cau-noi-dua-truyen-ngan-xuc-dong

Thái buông mình xuống ghế sofa, chép miệng:

- Khổ quá! Vợ với chả con!

Chuyện lạ. Thi - vợ nó, nổi tiếng giỏi giang, đảm đang cơ mà. Sao vậy? Tự nhiên hôm nay lại dở giọng chê bai.

- Mày coi chừng thằng con tao nghe được, nó mách lại với cô Thi thì lại đi năn nỉ hết hơi. Vợ mày trước nay có tiếng là thông minh cơ mà.

Thái nhăn nhó nhìn tôi:

- Sống với người thông minh thì cũng thú vị nhưng nói thật ở với người giỏi mệt mỏi, áp lực lắm. Như cái vụ Cá tháng Tư hôm nay chẳng hạn. Mà sao mấy cái vụ này, năm nào tao cũng thua vậy ta. A cay thật đấy!

- Vụ này là vụ gì? Mày nói tao chả hiểu gì?

- Thì cái vụ Cá tháng Tư chết tiệt ấy.

- À, ừ đúng hôm nay ngày Cá tháng Tư thật, rồi sao?

Thằng Thái giương mắt nhìn tôi:

- Tưởng lúc chiều mày dụ tao đi làm vài ve là tính câu tao!?

- Tao bận quá nên có để ý đâu. Hèn gì… mà thôi, mày kể tiếp chuyện mày đi!

Thằng Thái ngồi xuống ghế, bắt đầu kể:

- Chuyện là sáng nay, nhân ngày 1/4, tao tính lừa vợ. Tao gây với Thi, nửa đùa nửa thật bảo với cô ấy rằng: Kể từ ngày lấy em, anh cái gì cũng có, chỉ tự do là không có. Sau đó, đi làm rồi tao còn nhắn về là: Anh rất thèm được như thằng Hảo. 

Hôm trước đi nhậu, nó trả cái bill gần chục triệu bạc mà không thèm gọi cho vợ một tiếng. Nó còn bảo với anh, sáng nào Thảo cũng tự bỏ tiền triệu vào ví chồng. Nó chưa từng phải cất lời xin tiền vợ…

Tôi vừa hoảng vừa cáu:

- Bỏ tiền triệu vào ví chồng ở đâu ra mày?

- Không thì sao lần nào đi café, ăn nhậu mày cũng dành trả và có tiền trả, trong khi bọn tao thì cứ phải ngồi im hoặc nhìn vợ.

- Thì may mà Thảo dễ nên tao mới giấu được ít tiền riêng, chứ đâu ra mà sáng nào cũng bỏ tiền triệu vào ví chồng. Bốc phét thì cũng phải vừa vừa thôi chứ cha nội!

- Thì ngày Cá tháng Tư mà, ai chả được quyền nói dối. Tao tính nói thế, nếu vợ tao tin là thật thì có thể sẽ tăng tiền tiêu vặt cho tao. Còn nếu không thì ít nhất tao cũng lừa được vợ một cú nhân ngày 1/4. Mày phải nhớ năm trước, Thi đã lừa được tao vụ thua lỗ chứng khoán, khiến tao nôn hết tiền tiết kiệm ra, để cho cô ấy gom tiền mua nhà là gì?

- Ừ, thế mày mới thành ra có 2 nhà đấy ông kễnh ạ!

- Đang còn vay nợ như chúa chổm.

- Thì bán chung cư đi… nhưng thôi, kể tiếp xem chuyện hôm nay thế nào! Rồi vợ mày nói sao với tin nhắn của mày?

Thằng Thái thở dốc một hơi:

- Chả nói gì. Chỉ có điều, chiều đi làm về, tao thấy nhà cửa lạnh tanh. Trên bàn, vợ tao để lại cái đơn li dị đã ký sẵn, với mảnh giấy ghi tay vắn tắt mấy dòng thế này: Áp lực nhà cửa nên anh càng ngày càng trở nên không thể chịu nổi. Anh đã thế thì thôi chúng ta xa nhau một thời gian. 

Tạm thời hai mẹ con em chuyển về lại nhà cũ. Anh ở nhà mới. Còn nếu anh muốn chia tay luôn thì đơn li dị em đã ký sẵn. Anh chỉ cần ký vào là xong. Không cần anh phải lo lắng cho thằng Thắng cũng như cái thai trong bụng em. Tạm thời em chặn số anh nên đừng cố gọi điện thoại làm gì…

Tôi thất kinh:

- Trời, đùa à, gì mà dữ thần vậy?

- Đầu tiên tao cũng nghĩ nàng đùa nhưng lục hết các tủ; đúng là vali mới mang về hôm dọn nhà, chưa kịp xếp ra không thấy đâu. Cặp sách và đồ dùng của thằng Thắng cũng không thấy. Hoảng quá! Tao vội nhấn máy gọi cho nàng thì đúng là không được. 

Cuống quá, quên mất cả là mình tính "bán cá" cho vợ, tao hộc tốc chạy lên trên chung cư thì thấy thằng con đang ngồi xem tivi một mình, hỏi mẹ đâu, nó tỉnh queo: Mẹ bảo, bố chán hai mẹ con mình rồi nên cứ gây sự cãi nhau với mẹ hoài. Thôi, để bố con một mình ở nhà mới cho tự do. Hai mẹ con mình về lại chung cư, như vậy chẳng phải bàn cãi chuyện bán nhà, dọn nhà chi cho mệt.

- Sao Thi lại có thể nói với thằng Thắng như vậy nhỉ!

- Ừ, chưa hết đâu, nó còn thêm: Mẹ bảo, từ nay bố không phải lo chu cấp tiền cho hai mẹ con con nữa. Con sẽ tập tính tự lập còn mẹ con sẽ tăng cường đi dạy thêm lấy tiền lo cho con đi học… bla bla!

- Rồi sao?

- Thì tao chỉ biết giải thích với thằng con là bố tính trêu mẹ nhân ngày Cá tháng Tư thôi. Ai ngờ chỉ vì một câu nói đùa mà mẹ con lại làm ra lớn chuyện như vậy!?

- Cho mày chừa? Đùa quá trớn. Phụ nữ thông minh thường giàu lòng tự trọng và hay tự ái lắm. Chưa kể mấy bà có thai càng kỳ quái hơn. Thế mày không đi tìm vợ mà thanh minh, xin lỗi đi, còn lên đây làm gì?

- Thì… thì có chuyện cần nhờ mày, tao mới chạy lên đây?

- Chuyện gì?

- Mày có hứa giúp không?

- Bạn bè với nhau mà lại hỏi thế? Tao giúp gì được cho mày lúc này?

- Thì thằng con tao nó bảo: Nếu bố muốn gặp mẹ để xin lỗi thì bố hãy mời mẹ đi ăn ở nhà hàng nào ngon ngon ấy. Con sẽ nói giúp bố. Tao bảo: Nhưng mẹ con không bốc máy. Nó bảo: Thì bố nhờ cô, chú nào đấy gọi cho mẹ…

- Thằng lỏi đó thì ghê rồi nhưng mà nó có lý!

- Ừ, nghĩ cũng cú! Ba mấy bốn chục tuổi đầu rồi mà tao toàn thua một thằng nhãi 8 tuổi...

- Rồi, mày lên đây nhờ tao gọi thanh minh với vợ mày?

- Không, việc ấy vợ mày làm giúp tao rồi. Nói thật, tao lên hỏi mượn mày mấy triệu. Muốn mời vợ con đi ăn thì phải có tiền chứ!

- Tưởng gì? Sao không nói sớm, cứ vòng vo tam quốc mãi. Để đó tao chuyển cho mày 5 triệu.

- Có phải hỏi ý kiến vợ mày không? Tài khoản báo trừ tiền rồi cô ấy hỏi thì nói sao?

Tôi nhìn nhanh ra cửa:

- Nói nhỏ cho mày biết thôi nhé! Tài khoản này là tài khoản riêng của tao. Trước tao đã dặn thủ quỹ công ty, lương, thưởng kỳ hạn thì chuyển vào tài khoản chính. Các khoản khác cho vào tài khoản phụ. Thế mới xông xênh được đấy chứ vợ có dễ cỡ vợ tao thì cũng vẫn cứ là cái ngân hàng cho vào thì dễ rút ra thì khó mày ơi.

- Mày cao thủ thật!

Được khen, tôi hào hứng hẳn, cầm điện thoại lên:

- Để tao chuyển cho mày 10 triệu nhé. Mà vay mượn gì. Mày mới mua nhà. Coi như đây là quà tao tặng tân gia. Liệu liệu mà lo "cua lại vợ bầu" nha mày!

- Mày đúng là bạn tốt nhất của tao!

- Rồi. Chuyển rồi đó!

Lẽ ra thì thằng Thái phải cảm động lắm nhưng không, sắc mặt nó thay đổi một cách khác lạ. Nó bật khỏi ghế, nhảy lên, reo lớn:

- Ôi, mừng quá, thành công rồi! Tôi "câu được cá" rồi. Một con cá mập hẳn hoi nhé!

Tôi ớ người chưa kịp hỏi gì thì ngoài cửa có tiếng cười to, giật mình trông ra: Thảo, Thi và 2 nhóc tì tay xách nách mang, đẩy cửa xông vào. Thằng con tôi, nhảy vào ôm chân tôi kêu to:

Bố thua rồi. Bố phải trả tiền bữa tối nay rồi nhá!

Thằng Thắng điềm tĩnh thêm:

Còn bố Thái thì vẫn phải dẫn cả nhà đi ăn kem đấy nhé!

Thằng Thái dí dí ngón tay về phía con trai. Quay sang tôi, nó giả vờ khúm núm, sợ sệt:

- Bạn hiền ơi đừng trách tôi! Vợ tôi, con tôi, vợ bạn, con bạn, họ cấu kết với nhau lừa tôi. So với họ thì hai chúng ta đúng là còn non và xanh lắm.

Ngay sau đó, nó vênh mặt lên quay sang phía hai bà vợ:

Thế nào, có xứng đáng giành giải diễn viên chính xuất sắc không?

- Sao anh bảo chỉ mất khoảng 3 phút mà đây tới mấy chục phút mới thấy tin nhắn tít tít nhỉ?

Ôi, tôi hiểu ra rồi. Thằng bạn chết tiệt của tôi tính lừa vợ lại bị vợ lừa lại, hoảng quá nên đã hại tôi rồi. Cái "quỹ đen" thần thánh của tôi sau cái vụ này sẽ đi về đâu. Tôi e dè nhìn sang phía vợ. Nàng vừa bày đồ ăn ra đĩa vừa nói một cách đầy ngụ ý:

- Muộn quá rồi, chúng ta ăn thôi! Anh nếm thử xem món cá đặc biệt câu được hôm nay có ngon không nhé?!

(Theo Phụ nữ Việt Nam)

Xem thêm: Người cũ - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Đó lòa vào một ngày trời mưa tầm tã, tôi trở về nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi: Lương bị cắt, công việc không suôn sẻ, lại còn bị sếp mắng, tôi cảm thấy hôm nay thật tồi tệ...

Cậu vé bán vé số - Câu chuyện nhân văn về một tâm hồn giàu có
0 Bình luận

Mẹ lom khom vào gốc những bụi chuối vì ngọn gió chướng mấy ngày qua lay giật từng cơn, rồi tươi cười nói với tôi: “Mấy bụi chuối trái căng già, lá xanh um để năm nay mẹ gói bánh tét”.

'Năm nay mẹ gói bánh tét' - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Khi mẹ tôi lấy cha tôi thì anh Thành 5 tuổi. Anh Thành là con riêng của cha tôi với người vợ trước. Cuộc sống hằng ngày tôi chả thấy có gì ngăn cách tình cảm gia đình có 4 thành viên của tôi cả...

Anh tôi - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng  thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 3 ngày trước
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 29/06
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất