Bức thư gửi con trai – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
Đọc bức thư con trai gửi người mẹ mới thấm thía: Sinh con là nhiệm vụ, nuôi con là nghĩa vụ, nhưng dựa vào con là sai lầm. Thật đáng thương cho cái tâm của người làm cha mẹ.

Chồng bỏ đi từ sớm, cô ấy trở thành mẹ đơn thân, một mình nuôi con bằng đồng lương ít ỏi của công việc dạy học. Sau bao vất vả, con trai cũng khôn lớn thành tài.
Sau tốt nghiệp cấp 3, theo nguyện vọng, cô cho con trai sang Mỹ du học. Sau khi con trai tốt nghiệp đại học đã ở lại Mỹ làm việc, kiếm được khá nhiều tiền, rồi mua nhà, lấy vợ sinh con, xây dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc, đầm ấm cho riêng mình.
Lúc này người mẹ cũng đã già, dự định sau khi nghỉ hưu sẽ sang Mỹ đoàn tụ cùng con trai và con dâu, hưởng phúc từ con cháu. Trong tâm người mẹ rất đỗi vui mừng khi nghĩ đến chặng đường “nuôi con dưỡng già” của mình sắp đến hồi kết tốt đẹp.
Gần lúc nghỉ hưu, một mặt người mẹ đợi hồi âm của con trai bên Mỹ, một mặt thu xếp bán nhà. Thế nhưng, vào đêm trước ngày nghỉ hưu, một bức thư hồi âm của con trai từ Mỹ gửi về khiến người mẹ sụp đổ. Bức thư viết rằng: “Mẹ à, sau khi vợ chồng con bàn bạc thì thấy không thể đón mẹ sang Mỹ sống cùng được. Toàn bộ công nuôi dưỡng trước đây, tính theo phí thị trường bây giờ thì khoảng 20 ngàn đô la. Nhưng con sẽ gửi thêm một chút là tấm chi phiếu 30 ngàn đô này. Hy vọng từ nay về sau mẹ đừng viết thư cho con nữa”.
Sau khi đọc bức thư con trai gửi, người mẹ nước mắt đầm đìa. Bà ngồi lặng người một hồi lâu, vì trong lòng khó mà chấp nhận được sự thật này. Nhưng với tấm lòng của một người mẹ, bà không oán trách con trai, chỉ cảm thấy tủi thân cho một đời góa bụa hết lòng vì con.

Sau đó, người mẹ tìm đến cửa Phật, bắt đầu học Phật pháp. Học được một thời gian, bà cảm thấy tâm thái mình nhẹ nhõm, suy nghĩ cũng thông suốt hơn. Thế là bà cầm 30 ngàn đô con trai gửi đi du lịch đây đó. Lần đầu tiên trong đời bà được mở mang tầm mắt, được chiêm ngưỡng cảnh đẹp chỉ xuất hiện qua sách báo. Càng đi nhiều, càng tiếp nhiều bà càng cởi được mọi sân si, hờn giận trong lòng. Đến khi trở về nhà, bà viết cho con trai mình một bức thư hồi đáp.
Nội dung bức thư như sau: “Con trai à, con muốn mẹ đừng viết thư cho con nữa, thế thì xem như bức thư này là để bổ sung cho bức thư đợt trước mẹ đã viết. Mẹ đã nhận tấm chi phiếu rồi, cũng dùng nó để đi du lịch. Trong chuyến đi này, mẹ đột nhiên thấy rằng mình nên cảm ơn con, cảm ơn con đã giúp mẹ thấu hiểu được mọi chuyện, có thể buông bỏ nhân tâm, khiến mẹ nhận ra tình thân, tình bạn và cả tình yêu trên đời này đều không phải và vĩnh cửu. Tất cả chỉ như bèo dạt mây trôi, đổi thay từng ngày. Nếu ngày hôm nay mẹ không thông suốt, trong lòng vẫn ôm sân si, hờn giận thì có thể vài năm nữa mẹ sẽ không sống nổi. Mẹ đã không còn quan tâm về con nữa, tâm đã vô lo vô nghĩ. Chúc con và gia đình có một cuộc sống hạnh phúc bình yên. Mẹ của con!”.
Đọc thêm
Hơn 40 năm rồi anh mới có dịp về lại quê hương. Ngày anh đi tóc hãy còn xanh, giờ trở lại tóc đã bạc màu sương gió. Quê hương là nơi người ta không thể nào quên được, dù bôn ba bươn chải khắp bốn thương thì khi mỏi gối chồn chân, nơi người ta muốn quay về nhất vẫn là chốn cũ.
Cả đời này mình mang ơn chồng và chị chồng nhiều lắm! Cả hai đã cứu cuộc đời mẹ con mình, cứ danh dự gia đình và hạnh phúc cả đời mình.
Đứng trước ngôi một của người mẹ quá cố, cô bé cởi từng lớp áo, bật khóc nức nở: “Mẹ ơi! Bây giờ con có lạnh như mẹ lúc đó không?”.
Tin liên quan
''Nghèo gặp 3 người, thì mã đáo thành công'' - 3 người đó là ai? Câu nói này giờ còn đúng không?
Trong nhân tướng học, nhìn vầng trán có thể đoán được phần nào tính cách cũng như vận mệnh con người.
Khổ ải, ít giãi bày; sung sướng, ít tung hứng. Tu thân tích đức, hoàn thiện chính mình, trầm lặng an ổn mà sống mới là chí hướng cuộc đời.
Bài mới

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.