Sống đời “chạn vương” – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi cứ nghĩ mình chỉ cần cố gắng, nhẫn nhục 3 năm rồi ra ở riêng là có tất cả, nhưng cuộc sống này đang dần biến tôi thành “chạn vương”, hèn nhát và nhu nhược.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Xuất thân từ nông thôn, gia đình lại khó khăn, thiếu thốn nên tôi luôn ấp ủ giấc mơ được sống ở thành phố, ở nhà cao cửa rộng. Từ những năm đi học tôi đã ý thức rất rõ con đường đổi đời của mình là phải học giỏi, có được công việc kiếm ra nhiều tiền. Vì thế tôi đã nỗ lực không ngừng, đỗ được vào một trường đại học danh tiếng ở Thủ đô với ngành học triển vọng.

Thế nhưng, khi thật sự bước chân lên thành phố tôi mới nhận ra cuộc sống ở đây thật không dễ dàng chút nào. Mọi thứ đều vô cùng đắt đỏ, số tiền bố mẹ chu cấp chẳng thấm vào đâu, dù tôi đã ăn tiêu rất tiết kiệm. Từ năm 2 đại học, tôi đã chăm chỉ đi làm thêm nhưng cũng chỉ đủ sống thoải mái hơn một chút thôi. Hiện thực cuộc sống làm tôi nhận ra mục tiêu kiếm tiền, mua nhà, làm người thành phố của tôi xa vời vợi.

Cuối cùng, sau nhiều đêm nằm suy nghĩ tôi quyết định chọn một con đường ngắn hơn để thực hiện hóa ước mơ của mình là lấy một cô vợ giàu có người thành phố. Vậy là tôi bắt đầu tìm cách tiếp cận những đối tượng tiềm năng, bỏ qua mọi rung động tự nhiên của bản thân.

song-doi-chan-vuong-cau-chuyen-dang-suy-ngam

Không ít lần tôi bẽ mặt vì bị các “tiểu thư” từ chối. Khi biết xuất thân của tôi, họ đều không nhận lời tiến tới. Mãi sau này khi đi làm được vài năm, tôi mới lọt vào mắt xanh cô con gái của một sếp lớn.

Cô ấy hơn tôi 2 tuổi, không được xinh đẹp lắm nhưng lại rất kiêu kỳ. Thực lòng tôi không thích kiểu người như cô ấy, nhưng vì mục tiêu ấp ủ, tôi vẫn chủ động làm quen, tán tỉnh. Sau một thời gian theo đuổi, cô ấy đã phải lòng tôi và chấp nhận hẹn hò.

Ngày về ra mắt tôi cảm nhận rõ bản thân đang bị coi thường. Dù bố mẹ phản đối nhưng cô ấy vẫn một mực muốn lấy tôi làm chồng, hết cách họ đành phải đồng ý cho chúng tôi kết hôn với điều kiện là tôi phải ở rể 3 năm, sau đó nếu ổn họ sẽ mua nhà cho hai vợ chồng ra ở riêng.

Lúc bấy giờ nhìn cơ ngơi nhà vợ, tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà đồng ý ngay. Thậm chí, tôi còn mơ tưởng về khoản thừa kế của vợ sau này mà khấp khởi mừng thầm trong bụng. Thế nhưng, sau đám cưới, tôi mới biết sống đời “chạn vương” thật chẳng dễ dàng gì.

Đi làm thì thôi, cứ hễ về nhà tôi lại phải nhìn thái độ mọi người để cư xử, nhất là bố mẹ vợ. Rồi lúc nào tôi cũng phải đóng vai người chồng thương yêu vợ hết lòng, người con rể hiếu thảo, người em rể hiểu chuyện. Dù ăn ngon mặc sướng, nhưng tôi lại cảm thấy mình chẳng khác gì người hầu. Muốn đi đâu xa tôi đều phải xin phép bố mẹ vợ. Ông bà không thích tôi về quê nên từ ngày lấy vợ số lần tôi về thăm bố mẹ đẻ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tết tôi cũng chỉ tranh thủ về được 1 ngày rồi lên luôn. Tuy có tiền cho bố mẹ nhiều hơn trước nhưng nhìn ánh mắt buồn bã của họ, tôi cũng chạnh lòng.

Cưới nhau gần 1 năm, vợ tôi có bầu. Cô ấy càng nũng nịu khó chiều hơn, lấn lướt tôi đủ đường nhưng tôi vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn, yêu chiều vợ. Ngày vợ tôi sinh con trai, cả nhà vui như hội, tôi cũng có thêm động lực cố gắng để chờ hết 3 năm ở rể để ra riêng.

Bố mẹ tôi ở quê nghe tin cũng mừng lắm và nóng lòng muốn được lên gặp cháu nội. Họ nhanh chóng bắt xe lên thành phố thăm cháu, nhưng nhà ngoại đón họ bằng sự ghẻ lạnh và khinh thường làm tôi bức xúc. Họ chê bai những món quà mà bố mẹ tôi mang lên, thậm chí còn không cho ông bà đến gần cháu vì sợ không sạch sẽ lây bệnh.

Bố mẹ tôi ngỏ ý khi nào bé cứng cáp hơn thì cho về quê nội chơi liền bị mẹ vợ mỉa mai: “Ôi giời, ông bà nhớ thì lên thăm, chứ đưa cháu tôi quê làm gì cho tội nghiệp. Bố nó đã biết khôn về ở nhà này, cháu tôi dại gì mà về đấy cho khổ”.

Bố mẹ tôi tối sầm mặt lại, biết hoàn cảnh của con nên cũng không dám gay gắt với thông gia. Tôi thương bố mẹ nên đánh liều lên tiếng. Tôi bảo bố mẹ vợ không nên nói vậy, nhà tôi tuy ở nông thôn nhưng cũng rất sạch sẽ, hơn nữa cháu nội về thăm ông bà cũng là điều rất bình thường.

Không ngờ, vừa dứt lời, mẹ vợ liền lên tiếng mỉa mai:“Chạn vương nhà anh mà dám giáo huấn chúng tôi sao. Có giỏi thì về đấy mà sống, sao cứ bám lấy cái nhà này. Con gái tôi nó ngu muội chọn anh, nhưng anh đừng tưởng chúng tôi không biết anh nghĩ gì. Không có dễ đâu nhé, biết điều thì im lặng mà sống, nhà này còn xem xét”.

Tôi xấu hổ và nhục nhã vô cùng, nhưng chỉ biết cúi đầu. Lúc tiễn bố mẹ ra về, mẹ tôi rơi nước mắt nói: “Sao con lại sống khổ thế này hả con. Giàu có cao sang mà làm gì khi mình không thể là chính mình…”.

Lời mẹ nói như nhát dao cứa vào tim tôi chảy máu. Tôi vốn nghĩ chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn 3 năm ra ở riêng là có tất cả, nhưng cuộc sống này đang dần biến tôi thành kẻ hèn nhát và nhu nhược. Tôi cảm thấy vô dụng và uất ức vì không thể bênh vực được bố mẹ của mình. Tôi đã không ít lần nghĩ đến việc ly hôn để giải thoát, nhưng nếu thế thì sự cố gắng bấy lâu nay của tôi thành công cốc. Hơn nữa con tôi còn quá nhỏ, tôi thương và sợ mất con…

Xem thêm: Đào mỏ - Câu chuyện đáng suy ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Sau một lần giận chồng bỏ về nhà mẹ đẻ, tôi nhận ra đây là "nước cờ" sai lầm không nên lặp lại. Bởi trên thực tế nhiều người đã mất gia đình vì hạ xách trị chồng này.

“Nước cờ” sai lầm – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Mẹ chồng ở nhà tôi một tuần và cư xử như bà chủ trong nhà, còn tôi chẳng khác gì người giúp việc. Bà hạch sách, phàn nàn đủ điều khiến tôi mệt mỏi vô cùng.

Mẹ chồng coi con dâu như giúp việc – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Nhà có cỗ, ai cũng xắn tay vào làm, bố vợ cũng không ngoại lệ thế mà chàng rể quý lại ngồi vắt chân uống nước, hút thuốc, mặc kệ mọi người.

Chàng rể quý – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Chúng ta có thể nhìn thấu một người khi họ tức giận, mất đi ý chí. Lúc này, họ sẽ bộc lộ rõ nội tâm của bản thân.

Cổ nhân nói: Muốn thấu bản chất người quân tử hay kẻ tiểu nhân, hãy quan sát 1 điểm này
0 Bình luận

Cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn mỗi ngày khi ta hội tụ đủ 7 yếu tố dưới đây.

Cổ nhân nói: Phúc thọ sẽ về khi ta làm tốt những điều này
0 Bình luận

Cổ nhân xưa tin rằng, cuộc sống quá no đủ sẽ khiến các thành viên trong gia đình nhụt chí, lười phấn đấu.

Cổ nhân dặn: Trong nhà có 3 thứ này, trẻ thì bất hạnh, già thì thê lương
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Lấy chồng muộn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mặc cho mọi người ngọt nhạt rằng chị lớn tuổi rồi lấy chồng cũng chẳng ích gì, nếu muốn thì kiếm đứa con là đủ, nhưng chị vẫn quyết tâm lấy chồng vì muốn tìm nơi nương tựa cuối đời.

Hải An
Hải An 7 giờ trước
Phép màu có giá bao nhiêu? – Câu chuyện nhân văn cảm động

Thì ra, phép màu kỳ diệu ấy có giá một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ và lòng tốt của người bác sĩ tử tế.

Đăng Dương
Đăng Dương 2 ngày trước
Món quà bất ngờ của mẹ tôi - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ở cái tuổi xưa nay hiếm, mẹ tôi an nhàn hoàn toàn, cả thể chất lẫn tinh thần. Mẹ lạc quan, yêu đời và luôn là người truyền năng lượng tích cực cho con cháu.

Thanh Tú
Thanh Tú 3 ngày trước
Người xưa dặn: Bếp không có 3 thứ này gia đình giàu có, hút tài hút lộc

Trong phong thủy, bếp được xem là nơi “tụ tài, hút lộc”. Để vun đắp cho sự thịnh vượng của gia đình, gia chủ cần đặc biệt lưu ý tránh 3 điều tốt kỵ mà người xưa dặn dò.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Trông mong gì ở con trai – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha mẹ nuôi con không kể ngày kể tháng, vậy mà tôi chỉ mới vừa bị bệnh con trai liền đùn đẩy trách nhiệm cho em gái… tôi nghe mà chua xót vô cùng.

Thanh Tú
Thanh Tú 6 ngày trước
Người giúp việc – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người ta gọi chị là “chị Oanh giúp việc”, nhưng cái tên giản dị ấy chưa bao giờ nói hết được về con người chị.

Thanh Tú
Thanh Tú 7 ngày trước
Chữ hiếu ngày nay – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tiền cho vay được có thể sẽ giúp ai đó khấm khá lên, nhưng cũng có thể gây nên một thảm cảnh gia đình, nhất là trong thời buổi “chữ hiếu ngày nay” đang lắm điều cần bàn.

Hải An
Hải An 09/05
Lời khuyên của con rể - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Lời nói của con rể khiến tôi không hài lòng, hay nói đúng hơn là thất vọng. Tôi không thể bán nhà cửa để vào viện dưỡng lão ở được...

Người xưa dặn: Có 7 kiểu đàn bà phá nát phúc đức nhà chồng, dù đẹp như tiên cũng tránh lấy 

Theo quan niệm của người xưa thì những kiểu phụ nữ này sẽ tạo nghiệp, ảnh hưởng tới phúc đức gia đạo nhà chồng nên tránh.

Con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn cảm động

Tôi từng khuyên bạn thân bỏ chồng khi cô ấy phát hiện chồng có con riêng bên ngoài, nhưng đến khi chính mình rơi vào hoàn cảnh ấy tôi lại lưỡng lự không quyết định được.

Hải An
Hải An 06/05
Người xưa cảnh báo: Mang 3 thứ này vào nhà tài lộc tiêu tan

Có những vật tưởng như vô tri nhưng nếu mang vào nhà sẽ khiến tài lộc tiêu tan, gia đạo lục đục. Dưới đây là 3 thứ tuyệt đối tránh mang vào nhà.

Bố tôi và những chiếc răng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn nụ cười của bố tôi hạnh phúc vô ngần. Đôi khi báo hiếu không cần đến những điều to tát. Chỉ cần cha mình nhai ngon một bữa cơm, cười rạng rỡ không ngại ngùng, là đủ thấy lòng ấm.

Hải An
Hải An 05/05
15 chữ khiến phụ huynh phải suy ngẫm: 'Chọn ngành cho con nhưng mình chưa từng hỏi con muốn gì'

15 chữ ngắn gọn nhưng tựa như một lời thức tỉnh để hàng triệu bậc phụ huynh cần ngẫm lại xem mình đã thật sự hiểu con chưa?

Vì sao người xưa nói 'móng nhà vững chắc, 3 đời thịnh vượng'?

Ở đời, chúng ta sử dụng rất nhiều thứ - có thứ hỏng thì có thể thay được nhưng có những thứ nếu chọn sai thì rất khó sữa chữa, nhất là nhà cửa.

Khi nào có thời gian – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Chỉ đến khi ngồi suốt đêm bên giường bệnh tôi mới nhận ra cái gọi là “khi nào có thời gian” chính là lời hứa suông lớn nhất đời người.

Hải An
Hải An 04/05
Triết lý từ chuyện tình trong phim Thiện nữ u hồn: Thiện lương mà không có sức mạnh chỉ là thứ vô dụng!

Phải xem đi xem lại đến vài lần phim "Thiện nữ u hồn", tôi mới để ý đến câu nói: "Thiện lương mà không sức mạnh chỉ là thứ vô dụng".

PC Right 1 GIF
Đề xuất