Sống đời “chạn vương” – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi cứ nghĩ mình chỉ cần cố gắng, nhẫn nhục 3 năm rồi ra ở riêng là có tất cả, nhưng cuộc sống này đang dần biến tôi thành “chạn vương”, hèn nhát và nhu nhược.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Xuất thân từ nông thôn, gia đình lại khó khăn, thiếu thốn nên tôi luôn ấp ủ giấc mơ được sống ở thành phố, ở nhà cao cửa rộng. Từ những năm đi học tôi đã ý thức rất rõ con đường đổi đời của mình là phải học giỏi, có được công việc kiếm ra nhiều tiền. Vì thế tôi đã nỗ lực không ngừng, đỗ được vào một trường đại học danh tiếng ở Thủ đô với ngành học triển vọng.

Thế nhưng, khi thật sự bước chân lên thành phố tôi mới nhận ra cuộc sống ở đây thật không dễ dàng chút nào. Mọi thứ đều vô cùng đắt đỏ, số tiền bố mẹ chu cấp chẳng thấm vào đâu, dù tôi đã ăn tiêu rất tiết kiệm. Từ năm 2 đại học, tôi đã chăm chỉ đi làm thêm nhưng cũng chỉ đủ sống thoải mái hơn một chút thôi. Hiện thực cuộc sống làm tôi nhận ra mục tiêu kiếm tiền, mua nhà, làm người thành phố của tôi xa vời vợi.

Cuối cùng, sau nhiều đêm nằm suy nghĩ tôi quyết định chọn một con đường ngắn hơn để thực hiện hóa ước mơ của mình là lấy một cô vợ giàu có người thành phố. Vậy là tôi bắt đầu tìm cách tiếp cận những đối tượng tiềm năng, bỏ qua mọi rung động tự nhiên của bản thân.

song-doi-chan-vuong-cau-chuyen-dang-suy-ngam

Không ít lần tôi bẽ mặt vì bị các “tiểu thư” từ chối. Khi biết xuất thân của tôi, họ đều không nhận lời tiến tới. Mãi sau này khi đi làm được vài năm, tôi mới lọt vào mắt xanh cô con gái của một sếp lớn.

Cô ấy hơn tôi 2 tuổi, không được xinh đẹp lắm nhưng lại rất kiêu kỳ. Thực lòng tôi không thích kiểu người như cô ấy, nhưng vì mục tiêu ấp ủ, tôi vẫn chủ động làm quen, tán tỉnh. Sau một thời gian theo đuổi, cô ấy đã phải lòng tôi và chấp nhận hẹn hò.

Ngày về ra mắt tôi cảm nhận rõ bản thân đang bị coi thường. Dù bố mẹ phản đối nhưng cô ấy vẫn một mực muốn lấy tôi làm chồng, hết cách họ đành phải đồng ý cho chúng tôi kết hôn với điều kiện là tôi phải ở rể 3 năm, sau đó nếu ổn họ sẽ mua nhà cho hai vợ chồng ra ở riêng.

Lúc bấy giờ nhìn cơ ngơi nhà vợ, tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà đồng ý ngay. Thậm chí, tôi còn mơ tưởng về khoản thừa kế của vợ sau này mà khấp khởi mừng thầm trong bụng. Thế nhưng, sau đám cưới, tôi mới biết sống đời “chạn vương” thật chẳng dễ dàng gì.

Đi làm thì thôi, cứ hễ về nhà tôi lại phải nhìn thái độ mọi người để cư xử, nhất là bố mẹ vợ. Rồi lúc nào tôi cũng phải đóng vai người chồng thương yêu vợ hết lòng, người con rể hiếu thảo, người em rể hiểu chuyện. Dù ăn ngon mặc sướng, nhưng tôi lại cảm thấy mình chẳng khác gì người hầu. Muốn đi đâu xa tôi đều phải xin phép bố mẹ vợ. Ông bà không thích tôi về quê nên từ ngày lấy vợ số lần tôi về thăm bố mẹ đẻ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tết tôi cũng chỉ tranh thủ về được 1 ngày rồi lên luôn. Tuy có tiền cho bố mẹ nhiều hơn trước nhưng nhìn ánh mắt buồn bã của họ, tôi cũng chạnh lòng.

Cưới nhau gần 1 năm, vợ tôi có bầu. Cô ấy càng nũng nịu khó chiều hơn, lấn lướt tôi đủ đường nhưng tôi vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn, yêu chiều vợ. Ngày vợ tôi sinh con trai, cả nhà vui như hội, tôi cũng có thêm động lực cố gắng để chờ hết 3 năm ở rể để ra riêng.

Bố mẹ tôi ở quê nghe tin cũng mừng lắm và nóng lòng muốn được lên gặp cháu nội. Họ nhanh chóng bắt xe lên thành phố thăm cháu, nhưng nhà ngoại đón họ bằng sự ghẻ lạnh và khinh thường làm tôi bức xúc. Họ chê bai những món quà mà bố mẹ tôi mang lên, thậm chí còn không cho ông bà đến gần cháu vì sợ không sạch sẽ lây bệnh.

Bố mẹ tôi ngỏ ý khi nào bé cứng cáp hơn thì cho về quê nội chơi liền bị mẹ vợ mỉa mai: “Ôi giời, ông bà nhớ thì lên thăm, chứ đưa cháu tôi quê làm gì cho tội nghiệp. Bố nó đã biết khôn về ở nhà này, cháu tôi dại gì mà về đấy cho khổ”.

Bố mẹ tôi tối sầm mặt lại, biết hoàn cảnh của con nên cũng không dám gay gắt với thông gia. Tôi thương bố mẹ nên đánh liều lên tiếng. Tôi bảo bố mẹ vợ không nên nói vậy, nhà tôi tuy ở nông thôn nhưng cũng rất sạch sẽ, hơn nữa cháu nội về thăm ông bà cũng là điều rất bình thường.

Không ngờ, vừa dứt lời, mẹ vợ liền lên tiếng mỉa mai:“Chạn vương nhà anh mà dám giáo huấn chúng tôi sao. Có giỏi thì về đấy mà sống, sao cứ bám lấy cái nhà này. Con gái tôi nó ngu muội chọn anh, nhưng anh đừng tưởng chúng tôi không biết anh nghĩ gì. Không có dễ đâu nhé, biết điều thì im lặng mà sống, nhà này còn xem xét”.

Tôi xấu hổ và nhục nhã vô cùng, nhưng chỉ biết cúi đầu. Lúc tiễn bố mẹ ra về, mẹ tôi rơi nước mắt nói: “Sao con lại sống khổ thế này hả con. Giàu có cao sang mà làm gì khi mình không thể là chính mình…”.

Lời mẹ nói như nhát dao cứa vào tim tôi chảy máu. Tôi vốn nghĩ chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn 3 năm ra ở riêng là có tất cả, nhưng cuộc sống này đang dần biến tôi thành kẻ hèn nhát và nhu nhược. Tôi cảm thấy vô dụng và uất ức vì không thể bênh vực được bố mẹ của mình. Tôi đã không ít lần nghĩ đến việc ly hôn để giải thoát, nhưng nếu thế thì sự cố gắng bấy lâu nay của tôi thành công cốc. Hơn nữa con tôi còn quá nhỏ, tôi thương và sợ mất con…

Xem thêm: Đào mỏ - Câu chuyện đáng suy ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Sau một lần giận chồng bỏ về nhà mẹ đẻ, tôi nhận ra đây là "nước cờ" sai lầm không nên lặp lại. Bởi trên thực tế nhiều người đã mất gia đình vì hạ xách trị chồng này.

“Nước cờ” sai lầm – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Mẹ chồng ở nhà tôi một tuần và cư xử như bà chủ trong nhà, còn tôi chẳng khác gì người giúp việc. Bà hạch sách, phàn nàn đủ điều khiến tôi mệt mỏi vô cùng.

Mẹ chồng coi con dâu như giúp việc – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Nhà có cỗ, ai cũng xắn tay vào làm, bố vợ cũng không ngoại lệ thế mà chàng rể quý lại ngồi vắt chân uống nước, hút thuốc, mặc kệ mọi người.

Chàng rể quý – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Chúng ta có thể nhìn thấu một người khi họ tức giận, mất đi ý chí. Lúc này, họ sẽ bộc lộ rõ nội tâm của bản thân.

Cổ nhân nói: Muốn thấu bản chất người quân tử hay kẻ tiểu nhân, hãy quan sát 1 điểm này
0 Bình luận

Cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn mỗi ngày khi ta hội tụ đủ 7 yếu tố dưới đây.

Cổ nhân nói: Phúc thọ sẽ về khi ta làm tốt những điều này
0 Bình luận

Cổ nhân xưa tin rằng, cuộc sống quá no đủ sẽ khiến các thành viên trong gia đình nhụt chí, lười phấn đấu.

Cổ nhân dặn: Trong nhà có 3 thứ này, trẻ thì bất hạnh, già thì thê lương
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 11 giờ trước
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 2 ngày trước
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân răn dạy “Người đi lưu danh, nhạn bay để tiếng” không chỉ là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, mà còn là một lời cảnh tỉnh sâu sắc về dấu ấn mà mỗi con người để lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Bài học cổ nhân: 3 kiểu người kẻ trí thường tránh xa, người dại lại muốn làm thân

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng  thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Hải An
Hải An 06/07
Vào viện dưỡng lão – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Sau khi được xuất viện tôi và vợ suy tính suốt một thời gian dài rồi quyết định sẽ dọn đến sống tại một viện dưỡng lão trong thành phố để không phải làm phiền đến các con, lại nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Thanh Tú
Thanh Tú 05/07
Người xưa răn dạy: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Hải An
Hải An 04/07
Chị dâu tôi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Có lẽ ông trời cho 2 con người kém may mắn được gặp nhau và mang đến tiếng cười, sự ấm áp cho nhau, hay nói đúng hơn, chị dâu chính là “Thiên sứ” thắp sáng cho cuộc đời tăm tối của anh trai.

Hải An
Hải An 03/07
Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 02/07
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 01/07
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 29/06
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 28/06
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 27/06
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 26/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất