Những thằng già nhớ mẹ - Câu chuyện chân thực giàu ý nghĩa

“Những thằng già nhớ mẹ” là câu chuyện ngắn rất đời mà khi đọc ta thấy bóng dáng của mình ở đâu đấy trong câu chuyện này.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Câu chuyện “Những thằng già nhớ mẹ”

Mười năm trước, ông Tổng giám đốc công ty tôi mất mẹ. Lúc đương quyền, ông đem mẹ vào Sài Gòn ở với mình. Khi về hưu, bà đòi về quê ở vùng ngoại ô Hà Nội và mất ở đó. Tôi đến thăm khi ông trở lại Sài Gòn được vài tháng.

“Tuổi già được về quê sống những năm tháng cuối đời, rồi mất nhẹ nhàng như thế còn gì bằng”, tôi an ủi.

“Mất mẹ tao cứ cảm thấy thiếu thiếu thế nào ấy…”

“Thiếu cái gì?”

“Tao muốn trồng giàn bầu hay giàn mướp ở sau nhà cho mát, nhưng tao sợ kiến nên không biết trồng cây nào cho đúng. Tao vẫn hay hỏi bà những chuyện lặt vặt như thế. Tao sinh ra ở quê, nhưng có sống ở quê bao giờ đâu. Bây giờ bà mất, tao chẳng biết hỏi ai…”

Hồi đó tôi chưa quá 40, còn mẹ, thấy cái thiêu thiếu của ông đúng là lẩm cẩm. Mấy chuyện vặt đó hỏi đâu chẳng được. Nhưng bây giờ thì tôi mới cảm nhận rõ cái thiêu thiếu của ông là thế nào.

Tôi có thằng bạn hồi trung học, tay này quậy phá thầy cô dữ thần. Trường đuổi học, mời phụ huynh đến thông báo. Mẹ nó đến trường đứng khoanh tay như người phạm tội, nhẫn nhục nghe thầy giáo trút cơn thịnh nộ kể tội thằng con gần nửa tiếng đồng hồ.

Mẹ nó chảy nước mắt: “Nhà cháu nghèo, chạy cơm từng bữa cho anh me nhà nó có cái ăn. Nhà cháu lại không biết chữ, biết thế nào mà dạy nó. Nhờ thầy cô thương đến mà dạy dỗ. Giờ đuổi học thế này thì nó học ở đâu? Ra trường tư thì làm gì có tiền. Trăm sự nhờ thầy thương cháu, roi vọt cho cháu nên người. Để rồi tối về, nhà cháu răn đe nó…”

Cơn thịnh nộ trôi qua, dường như thương cảm với người đàn bà quê mùa trước mặt, thầy giáo giận một hồi rồi cũng bỏ qua. Tôi và thằng mãnh đó lấp ló ngoài văn phòng theo dõi. Nó cười hi hí khi biết mình tai qua nạn khỏi. Chưa hết, hôm sau nó còn hớn hở ra mặt kể: “May quá, bà già tao giấu biệt chuyện này với ông già, nếu không thì…hì…hì…”.

Nó tiếp tục quậy phá nhưng kín đáo hơn, quậy phá cho đến khi vào lính vẫn còn nên lãnh “củ” đều đều. Lần này thì chẳng ai nhẫn nhục thay cho nó. Hôm rồi, thằng ông mãnh về nhà sau ca làm đêm ở Mỹ, ngồi uống rượu một mình, lướt net được được bài “Cá bống kho tiêu” nào đến trên mạng thế là nó gọi cho tôi tự Mỹ nói rằng tự nhiên nhớ mẹ quá, rồi cứ thế khóc huhu qua điện thoại. Vừa khóc vừa nói: “Cả đời tao làm khổ bà già. Bà già bệnh, tao bận việc cứ hẹn lần này qua lần nọ, không về chăm sóc được. Bà già mất tao về nhưng không kịp nhìn mặt. Tiền bạc giây giờ có ích gì…”. Mẹ nó mất cũng gần 10 năm rồi, càng quậy phá càng mềm nhũn, nguôi ngoai gì nổi! Ôi những thằng già nhớ mẹ!

Nhung-thang-gia-nho-me-cau-chuyen-chan-thuc-giau-y-nghia-5

Mẹ tôi mất hồi đầu năm, thấy tôi buồn thằng bạn học rủ về quê nó ở Châu Đốc chơi cho khuây khỏa. Chén thù chén tạc say túy tủy, cả bọn chuệnh choạng kéo nhau đi hát karaoke. Thằng bạn cầm micro: “Xin giới thiệu với các anh em Châu Đốc, thằng bạn tôi đây ở Sài Gòn vừa mới mất mẹ. Tôi xin hát tặng nó bài “bông hồng cài áo”…”. Rồi nó say sưa hát, động tác biểu diễn như một ca sĩ chuyên nghiệp. Bỗng nhiên giọng hát nó run run…nó khóc nấc lên. Cách đây 2 năm, tôi về Châu Đốc dự đám tang mẹ nó. Tôi tự hỏi liệu nó hay cho tôi hay đang hát cho nó?

Chuyện khác, lần này không phải là thằng già nhớ mẹ mà là bà già. Tôi có cô bạn người Ý trạc tuổi, mỗi lần về Milan ra nghĩa trang thăm mẹ, nó đều mang theo thỏi chocolate ngày xưa bà thích ăn rồi bẻ ra ngồi ăn cùng với cái bóng của mẹ. Mẹ cô ấy mất cũng gần 10 năm nay rồi.

Lại có thằng, có thức ăn hay trái cây nào hay hay là nó lại mang để trên bàn thờ mẹ và đặc biệt nó chỉ thích món ăn được lấy từ bàn thờ mẹ xuống. Khách đến chơi nhà, thân thiết lắm nó mới mang đồ cúng mẹ xuống đãi. Hỏi vì sao ư? Ừ thì cũng như hồi xưa bà cho mình ăn vậy, có đồ gì ngon cũng để dành cho mình hết.

Dưới con mắt của mẹ làm gì có thằng con nào trưởng đâu thành đâu nhỉ? Có thằng 6 bó rồi, xách xe chạy ra khỏi nhà vẫn bị mẹ gọi lại nhắc đem mũ bảo hiểm. Mùa mưa, trời chưa mưa, ngồi một chỗ nhưng vẫn gọi điện thoại nhắn thằng con nhớ mang theo áo mưa.

Nhung-thang-gia-nho-me-cau-chuyen-chan-thuc-giau-y-nghia

Tôi có thằng bạn trẻ người Đức chừng đâu đó khoảng 50, ra ngoài đường cũng bị bà già “vịn” theo kiểu đó: “Alex, quên mang dù kìa!”. Thằng này lúc nào cũng tự hào vì còn mẹ, nó khoe: “Từ hồi tôi qua Việt Nam, mẹ tôi thấy làm lạ vì tôi quan tâm tới bả khác ngày xưa. Bả vui tôi cũng thấy vui”. Thằng Alex làm ăn ở Việt nam hơn 12 năm rồi.

Bông hồng đỏ hay bông hồng trắng cho Ngày của mẹ đối với tôi cũng chỉ là biểu tượng mà thôi. Ký ức về mẹ dù gần hay xa mới là điều nhức nhối. Tuổi càng cao, càng dễ quên chuyện trước mắt, nhưng lại càng nhớ chuyện xa xôi. Tuổi đời, tình đời trải miết rồi, nay nhớ về mẹ tự nhiên thấy mình còn biết bao điều thiết sót và ray rứt, cứ giá mà…giá mà…

Các bạn trẻ hẳn có nhiều cơ may còn mẹ, hãy biết trân trọng và tận dụng thời gian bên mẹ. Tôi biết (cũng như tôi ngày xưa) cách biện minh dễ nhất là bận việc và hẹn lần nữa. Nhưng thời gian chẳng quay lại và cũng chẳng làm nguôi ngoai nỗi nhớ đâu. Giọt lệ của những thằng già nhớ mẹ như nuốt ngược vào tim, mặn biết chừng nào!

Tác giả - Vũ Thế Thành

Xem thêm: Cổ nhân dạy: “Mẹ còn sống không chúc sinh, cha còn sống không để râu dài”, tại sao?

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

 Câu chuyện "Lời nói dối của cô giáo lớp 5" khiến ai đã từng đọc 1 lần không khỏi xúc động, bâng khuâng. Câu chuyện cũng để lại cho nhân thế bài học sâu sắc về tình người giữa thế thái nhân sinh.

'Lời nói dối của cô giáo lớp 5' - Câu chuyện xúc động về sức mạnh vạn năng của tình thương
0 Bình luận

Nếu bạn muốn người khác nhất nhất nghe theo thì xin đừng bỏ qua bài viết về câu chuyện Phật giáo "Tôn giả cảm hóa đạo tặc"

Câu chuyện Phật giáo 'Tôn giả cảm hóa đạo tặc' và lời Phật dạy về cách cảm hóa người khác
0 Bình luận

“Lấy thiện đãi người” là một câu chuyện ngắn nhân văn, con người ta muốn cuộc sống được hòa hợp, tươi đẹp thì phải lấy thiện lương hóa giải hận thù.

Lấy thiện đãi người – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn
0 Bình luận

Tin liên quan

“Bố chồng tôi” là câu chuyện ngắn bình dị nhưng vô cùng xúc động, tình thân và tinh yêu luôn song hành cùng nhau, chỉ cần ta biết mở lòng hạnh phúc sẽ đến.

Bố chồng tôi – Câu chuyện nhân văn đầy tình người
0 Bình luận

“Mợ của tôi” là câu chuyện ngắn sâu sắc, rất đời cũng rất nhân văn, khiến người đọc không khỏi xúc động trước tấm lòng trung trinh của một người phụ nữ.

Mợ của tôi – Câu chuyện xúc động đến nghẹn lòng
0 Bình luận

“Những điều vô giá” là bài học sâu sắc trong cuộc sống dành cho chúng ta, ở đời có những điều quý giá mà không đồng tiền nào có thể mua được.

Những điều vô giá – Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất