Những thằng già nhớ mẹ - Câu chuyện chân thực giàu ý nghĩa

“Những thằng già nhớ mẹ” là câu chuyện ngắn rất đời mà khi đọc ta thấy bóng dáng của mình ở đâu đấy trong câu chuyện này.

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Câu chuyện “Những thằng già nhớ mẹ”

Mười năm trước, ông Tổng giám đốc công ty tôi mất mẹ. Lúc đương quyền, ông đem mẹ vào Sài Gòn ở với mình. Khi về hưu, bà đòi về quê ở vùng ngoại ô Hà Nội và mất ở đó. Tôi đến thăm khi ông trở lại Sài Gòn được vài tháng.

“Tuổi già được về quê sống những năm tháng cuối đời, rồi mất nhẹ nhàng như thế còn gì bằng”, tôi an ủi.

“Mất mẹ tao cứ cảm thấy thiếu thiếu thế nào ấy…”

“Thiếu cái gì?”

“Tao muốn trồng giàn bầu hay giàn mướp ở sau nhà cho mát, nhưng tao sợ kiến nên không biết trồng cây nào cho đúng. Tao vẫn hay hỏi bà những chuyện lặt vặt như thế. Tao sinh ra ở quê, nhưng có sống ở quê bao giờ đâu. Bây giờ bà mất, tao chẳng biết hỏi ai…”

Hồi đó tôi chưa quá 40, còn mẹ, thấy cái thiêu thiếu của ông đúng là lẩm cẩm. Mấy chuyện vặt đó hỏi đâu chẳng được. Nhưng bây giờ thì tôi mới cảm nhận rõ cái thiêu thiếu của ông là thế nào.

Tôi có thằng bạn hồi trung học, tay này quậy phá thầy cô dữ thần. Trường đuổi học, mời phụ huynh đến thông báo. Mẹ nó đến trường đứng khoanh tay như người phạm tội, nhẫn nhục nghe thầy giáo trút cơn thịnh nộ kể tội thằng con gần nửa tiếng đồng hồ.

Mẹ nó chảy nước mắt: “Nhà cháu nghèo, chạy cơm từng bữa cho anh me nhà nó có cái ăn. Nhà cháu lại không biết chữ, biết thế nào mà dạy nó. Nhờ thầy cô thương đến mà dạy dỗ. Giờ đuổi học thế này thì nó học ở đâu? Ra trường tư thì làm gì có tiền. Trăm sự nhờ thầy thương cháu, roi vọt cho cháu nên người. Để rồi tối về, nhà cháu răn đe nó…”

Cơn thịnh nộ trôi qua, dường như thương cảm với người đàn bà quê mùa trước mặt, thầy giáo giận một hồi rồi cũng bỏ qua. Tôi và thằng mãnh đó lấp ló ngoài văn phòng theo dõi. Nó cười hi hí khi biết mình tai qua nạn khỏi. Chưa hết, hôm sau nó còn hớn hở ra mặt kể: “May quá, bà già tao giấu biệt chuyện này với ông già, nếu không thì…hì…hì…”.

Nó tiếp tục quậy phá nhưng kín đáo hơn, quậy phá cho đến khi vào lính vẫn còn nên lãnh “củ” đều đều. Lần này thì chẳng ai nhẫn nhục thay cho nó. Hôm rồi, thằng ông mãnh về nhà sau ca làm đêm ở Mỹ, ngồi uống rượu một mình, lướt net được được bài “Cá bống kho tiêu” nào đến trên mạng thế là nó gọi cho tôi tự Mỹ nói rằng tự nhiên nhớ mẹ quá, rồi cứ thế khóc huhu qua điện thoại. Vừa khóc vừa nói: “Cả đời tao làm khổ bà già. Bà già bệnh, tao bận việc cứ hẹn lần này qua lần nọ, không về chăm sóc được. Bà già mất tao về nhưng không kịp nhìn mặt. Tiền bạc giây giờ có ích gì…”. Mẹ nó mất cũng gần 10 năm rồi, càng quậy phá càng mềm nhũn, nguôi ngoai gì nổi! Ôi những thằng già nhớ mẹ!

Nhung-thang-gia-nho-me-cau-chuyen-chan-thuc-giau-y-nghia-5

Mẹ tôi mất hồi đầu năm, thấy tôi buồn thằng bạn học rủ về quê nó ở Châu Đốc chơi cho khuây khỏa. Chén thù chén tạc say túy tủy, cả bọn chuệnh choạng kéo nhau đi hát karaoke. Thằng bạn cầm micro: “Xin giới thiệu với các anh em Châu Đốc, thằng bạn tôi đây ở Sài Gòn vừa mới mất mẹ. Tôi xin hát tặng nó bài “bông hồng cài áo”…”. Rồi nó say sưa hát, động tác biểu diễn như một ca sĩ chuyên nghiệp. Bỗng nhiên giọng hát nó run run…nó khóc nấc lên. Cách đây 2 năm, tôi về Châu Đốc dự đám tang mẹ nó. Tôi tự hỏi liệu nó hay cho tôi hay đang hát cho nó?

Chuyện khác, lần này không phải là thằng già nhớ mẹ mà là bà già. Tôi có cô bạn người Ý trạc tuổi, mỗi lần về Milan ra nghĩa trang thăm mẹ, nó đều mang theo thỏi chocolate ngày xưa bà thích ăn rồi bẻ ra ngồi ăn cùng với cái bóng của mẹ. Mẹ cô ấy mất cũng gần 10 năm nay rồi.

Lại có thằng, có thức ăn hay trái cây nào hay hay là nó lại mang để trên bàn thờ mẹ và đặc biệt nó chỉ thích món ăn được lấy từ bàn thờ mẹ xuống. Khách đến chơi nhà, thân thiết lắm nó mới mang đồ cúng mẹ xuống đãi. Hỏi vì sao ư? Ừ thì cũng như hồi xưa bà cho mình ăn vậy, có đồ gì ngon cũng để dành cho mình hết.

Dưới con mắt của mẹ làm gì có thằng con nào trưởng đâu thành đâu nhỉ? Có thằng 6 bó rồi, xách xe chạy ra khỏi nhà vẫn bị mẹ gọi lại nhắc đem mũ bảo hiểm. Mùa mưa, trời chưa mưa, ngồi một chỗ nhưng vẫn gọi điện thoại nhắn thằng con nhớ mang theo áo mưa.

Nhung-thang-gia-nho-me-cau-chuyen-chan-thuc-giau-y-nghia

Tôi có thằng bạn trẻ người Đức chừng đâu đó khoảng 50, ra ngoài đường cũng bị bà già “vịn” theo kiểu đó: “Alex, quên mang dù kìa!”. Thằng này lúc nào cũng tự hào vì còn mẹ, nó khoe: “Từ hồi tôi qua Việt Nam, mẹ tôi thấy làm lạ vì tôi quan tâm tới bả khác ngày xưa. Bả vui tôi cũng thấy vui”. Thằng Alex làm ăn ở Việt nam hơn 12 năm rồi.

Bông hồng đỏ hay bông hồng trắng cho Ngày của mẹ đối với tôi cũng chỉ là biểu tượng mà thôi. Ký ức về mẹ dù gần hay xa mới là điều nhức nhối. Tuổi càng cao, càng dễ quên chuyện trước mắt, nhưng lại càng nhớ chuyện xa xôi. Tuổi đời, tình đời trải miết rồi, nay nhớ về mẹ tự nhiên thấy mình còn biết bao điều thiết sót và ray rứt, cứ giá mà…giá mà…

Các bạn trẻ hẳn có nhiều cơ may còn mẹ, hãy biết trân trọng và tận dụng thời gian bên mẹ. Tôi biết (cũng như tôi ngày xưa) cách biện minh dễ nhất là bận việc và hẹn lần nữa. Nhưng thời gian chẳng quay lại và cũng chẳng làm nguôi ngoai nỗi nhớ đâu. Giọt lệ của những thằng già nhớ mẹ như nuốt ngược vào tim, mặn biết chừng nào!

Tác giả - Vũ Thế Thành

Xem thêm: Cổ nhân dạy: “Mẹ còn sống không chúc sinh, cha còn sống không để râu dài”, tại sao?

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

 Câu chuyện "Lời nói dối của cô giáo lớp 5" khiến ai đã từng đọc 1 lần không khỏi xúc động, bâng khuâng. Câu chuyện cũng để lại cho nhân thế bài học sâu sắc về tình người giữa thế thái nhân sinh.

'Lời nói dối của cô giáo lớp 5' - Câu chuyện xúc động về sức mạnh vạn năng của tình thương
0 Bình luận

Nếu bạn muốn người khác nhất nhất nghe theo thì xin đừng bỏ qua bài viết về câu chuyện Phật giáo "Tôn giả cảm hóa đạo tặc"

Câu chuyện Phật giáo 'Tôn giả cảm hóa đạo tặc' và lời Phật dạy về cách cảm hóa người khác
0 Bình luận

“Lấy thiện đãi người” là một câu chuyện ngắn nhân văn, con người ta muốn cuộc sống được hòa hợp, tươi đẹp thì phải lấy thiện lương hóa giải hận thù.

Lấy thiện đãi người – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn
0 Bình luận

Tin liên quan

“Bố chồng tôi” là câu chuyện ngắn bình dị nhưng vô cùng xúc động, tình thân và tinh yêu luôn song hành cùng nhau, chỉ cần ta biết mở lòng hạnh phúc sẽ đến.

Bố chồng tôi – Câu chuyện nhân văn đầy tình người
0 Bình luận

“Mợ của tôi” là câu chuyện ngắn sâu sắc, rất đời cũng rất nhân văn, khiến người đọc không khỏi xúc động trước tấm lòng trung trinh của một người phụ nữ.

Mợ của tôi – Câu chuyện xúc động đến nghẹn lòng
0 Bình luận

“Những điều vô giá” là bài học sâu sắc trong cuộc sống dành cho chúng ta, ở đời có những điều quý giá mà không đồng tiền nào có thể mua được.

Những điều vô giá – Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Cổ nhân dạy rằng: 'Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng', ý nghĩa của câu nói này là gì?

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.

Hải An
Hải An 4 giờ trước
Mẹ ruột mẹ kế dọn về sống chung - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi từng nghĩ mẹ ruột và mẹ kế là kẻ thù không đội trời chung, nào ngờ giờ lại họ lại đòi dọn về sống chung với nhau. Người ta mẹ chồng nàng dâu còn chưa chắc ở chung được với nhau huống hồ gì là mẹ chồng, mẹ kế. Tôi càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 3 ngày trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 25/06
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 24/06
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
Người xưa nói “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ”, vế sau lại càng thêm thấm thía

Người xưa có câu “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ, dù mệt đến đâu cũng đừng ngồi lên trên đùi người khác”, đây không chỉ là lời dạy mang tính tâm linh mà còn là bài học về đạo đức, cách hành xử trong đời sống thường nhật.

Vợ đẹp vợ xấu – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhiều người hỏi tôi:"Với điều kiện của anh có thể dư sức kiếm được cho mình một người vợ đẹp, sao anh lại chọn cô ấy?”. Nhưng với tôi cô ấy là người vợ đẹp nhất trên thế gian!

Thanh Tú
Thanh Tú 17/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất