Con đẻ con nuôi – Câu chuyện nhân văn cảm động

Dù nó có là con đẻ hay con nuôi đi chăng nữa thì mẹ vẫn luôn là mẹ nó, đó là điều chắc chắn, không có gì thay đổi được!

Diệu Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Nó chạy như bay sang nhà cô bảy, miệng nói lớn: “Anh tư là con nuôi của mẹ con sao? Ai nói với cô vậy?’.

“Vì cô là người đỡ đẻ nên cô biết”, cô bảy nói.

“Cô nói dối! Nhà con đông anh chị em sao phải nhận con nuôi làm gì? Cô không được nói bậy, anh con mà biết là con không tha thứ cho cô đâu, cô biết chưa?”, nó tức giận nói.

Nói xong, nó vùng vằng bỏ đi, trông dáng vẻ tội nghiệp vô cùng, cái đầu nghiêng nghiêng, vừa đi vừa lắc liên tục. Chắc có lẽ nó muốn rũ bỏ những câu nói của cô bảy hàng xóm ra khỏi đầu. Nó muốn hỏi mẹ chuyện này cho rõ ràng, nhưng mẹ nó đang phải nằm viện để trị bệnh. Còn ba nó không biết là ông đã rời xa anh chị em nó tự lúc nào, lớn lên nó nghe mọi người bảo ba nó bỏ đi khỏi nhà khi thằng út bị mù đôi mắt mà thôi.

Mẹ nó là một người phụ nữ xinh đẹp và đôn hậu. Mẹ lấy chồng sớm, lúc 19 tuổi đã có đứa con đầu lòng là anh hai nó. Anh tên Hoàng, năm nay 26 tuổi, đang làm việc ở thành phố. Mẹ nó năm nay đã gần 50 tuổi, nhưng nhìn qua người ta lại tưởng là chị em cơ đấy. Chị ba nó tên Liên, năm nay 21 tuổi, chị giống mẹ nên rất xinh đẹp, da trắng, tóc dài, đang học năm cuối trường đại học kinh tế. Anh tư tên Hoan, 18 tuổi, da hơi ngăm đen nhưng khuôn mặt lại rất đẹp, trán cao trông thông minh lắm. Nó tên Hùng, 15 tuổi còn em út thì tên Dũng, 13 tuổi.

Bỗng dưng nó nghĩ ra, có thể là vì mấy chị em nhà nó da đều trắng, chỉ có anh tư Hoan là da ngăm đen nên cô bảy mới nói đùa vậy thôi. Nghĩ vậy nó bỗng dưng bật cười. Rồi nó đi vào bệnh viện ở với mẹ, để anh hai chạy về chở thằng Dũng đi học ở trường dành riêng cho trẻ em khuyết tật, rồi anh đi làm luôn thể.

Đến cửa phòng, nó chợt nghe giọng mẹ đang nói chuyện với một người phụ nữ xa lạ. “Khi chị bỏ con, chị không nghĩ sẽ có ngày này sao? Chị có biết nếu tôi không đến kịp thì thằng Hoan đã bị kiến cắn nát người rồi không. Các người thật nhẫn tâm! Đồ máu lạnh!”, mẹ giận dữ nói.

Con-de-con-nuoi-cau-chuyen-nhan-van-cam-dong

Vừa dứt lời mẹ vò tay lên ngực thở dốc. Nó chạy nhanh vào, hất tay người đàn bà kia ra khỏi người mẹ. Thật đáng ghét mà!

Khi tĩnh trí, nó thấy mẹ bối rối: “Con tới lâu chưa? Cô này đang nhờ mẹ tìm con hộ, con à!”.

Nó nói dối là nó vừa mới tới, nhưng gương mặt thảng thốt của nó chẳng thể che mắt mặt. Nhìn nó một lúc mẹ quay đi lau giọt nước mắt đang trào ra. Rồi mẹ cầm tay nó như cầm lấy tay của một người đàn ông thực thụ: “Con đừng bao giờ nói với anh tư chuyện này nghe, mẹ xin con đấy! Tội nghiệp anh con!”.

Nó gật đầu chắc chắn. Rồi mẹ lại nhẹ giọng kể nó nghe chuyện của anh tư nó: “Lúc đó mẹ và cô bảy cùng làm hộ lý cho Bệnh viện Phụ sản. Mẹ và ba con khi đó đã có anh hai và chị ba con, nhưng ba đi làm xa tận Campuchia, nên mình mẹ vừa đi làm vừa nuôi 2 anh chị con. Một ngày nọ, lúc tan làm về tới nhà cũng đã gần 12 giờ khuya thì có người gọi mẹ bảo là có đứa trẻ bị bỏ rơi, kiến bu đầy người. Theo phản xạ mẹ chạy đến, quấn chặt đứa bé rồi đem vào viện. May mà đưa đến kịp lúc nên anh con không việc gì. Mẹ thấy thương quá nên nhận về nuôi luôn. Thế mà 20 năm sau người ta lại quay lại đòi nhận anh con về”.

Nghỉ một lúc, mẹ lại kể tiếp: “Mẹ nuôi anh con bị bà con hàng xóm dị nghị nhiều lắm. Ba con khi ấy đi làm xa về nghe người ta nói này nọ nên cũng ruồng rẫy, đay nghiến mẹ đủ điều, không chịu nghe mẹ và cô bảy giải thích. Thế rồi ba bỏ đi… Nhưng bù lại, anh tư của con lớn lên vô cùng thông minh, kháu khỉnh. Nhìn anh con là mẹ đã thấy vui lòng rồi”.

Bất chợt nghĩ ra điều gì đó, nó nhanh nhảu hỏi mẹ: “Rồi sau đó ba lại về nên mẹ mới đẻ con với thằng út hả mẹ?”.

Mẹ nở một nụ cười hiền, nhìn ra phía xa xa… Một lúc sau, mẹ cầm lấy hai bàn tay nó, nhìn vào đôi mắt nó, nhỏ nhẹ nói: “Ờ, nhưng mà là con người khác đẻ ra. Con và em Dũng cũng là con của ba với một người phụ nữ khác. Sau khi có các con, người đó đã bỏ đi, mẹ thương nên đem về chăm sóc, nuôi dưỡng. Vậy là gia đình mình có 5 anh chị em đó. Ba cũng mất rồi, mọi chuyện đối với mẹ là ông trời đã thương, cho mẹ được làm mẹ của các con. Con hiểu không?”.

Nó lặng người, không thể tin vào tai mình. Bây giờ nó mới thật sự biết mình là ai… nhưng có một điều nó luôn chắc chắn, dù nó có là ai đi chăng nữa thì mẹ vẫn luôn là mẹ nó, không điều gì có thể thay thế được.

Thế rồi nó ôm mẹ, nước mắt chảy dài.

Sưu tầm

Xem thêm: Đừng đánh giá người khác vì vẻ bề ngoài – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Đây là lần đầu tiên con riêng của chồng gọi tôi là mẹ, cũng rất lâu rồi tôi chưa được ai gọi mình là mẹ. Nghe tiếng mẹ phát ra từ điện thoại, nước mắt tôi chảy dài.

Con gái riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn cảm động
0 Bình luận

Vị bác sĩ ấy không xóa vết sẹo trên mặt tôi, thay vào đó ông đã xoá đi vết sẹo mặc cảm tự ti trong tâm hồn một cô gái.

Vết sẹo – Câu chuyện nhân văn đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Tôi chợt nhận ra mình thật nhỏ bé so với những gì đang ẩn dấu bên trong người đàn ông vô gia cư ấy và đó cũng là bài học sâu sắc dành cho tôi, đừng bao giờ đánh giá người khác vì vẻ bề ngoài của họ.

Đừng đánh giá người khác vì vẻ bề ngoài – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm
0 Bình luận

Tin liên quan

Sau khi cha mẹ qua đời, mối quan hệ của anh em trong một nhà sẽ có sự thay đổi.

Người xưa nói 'khi cha mẹ còn sống anh em là một gia đình': Nhưng vế sai mới thật đau lòng
0 Bình luận

Nhìn khung cảnh gia đình vợ sum họp trong ngày gia đình hắn bỗng sững người nhận ra đã lâu bản thân chưa về nhà thăm bố mẹ hắn ở quê… Rồi hắn khóc, khóc nức nở như đứa trẻ không nhà.

Ngày gia đình – Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Mới đây, công ty Điện lực Phú Yên đã phối cùng các đơn vị liên quan tổ chức bàn giao kinh phí hỗ trợ xây dựng nhà tình nghĩa cho hộ gia đình khó khăn trên địa bàn tỉnh.

Điện lực Phú Yên trao nhà tình nghĩa cho hộ gia đình khó khăn
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Cổ nhân nói: “Vô dụng chỉ là hữu dụng đặt sai chỗ”, càng ngẫm càng thấy thấm!

Mượn chuyện cây cối, cổ nhân truyền dạy cho hậu thế đạo lý ngàn đời về “hữu dụng” và “vô dụng”, đó là vật vô dụng nếu được đặt đúng chỗ thì cũng thành có ích.

Đăng Dương
Đăng Dương 20 giờ trước
Gửi con về quê – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Mới gửi con về quê cho mẹ chồng trông được mấy ngày con dâu đã mặt hầm hầm bế thẳng cháu nội lên thành phố vì cho rằng bà không thương cháu khi chăm cháu theo kiểu "nhà quê".

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, càng ngẫm càng thấm!

Người xưa dặn “Vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày”, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu hiểu trọn ý, ta sẽ thấy đây là lời dặn dò thấm đẫm sự từng trải và tinh tế của cha ông về đạo lý sống, phép cư xử và cách giữ gìn tình người trong đời sống thường ngày.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Tình yêu đích thực – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mãi sau này cô mới hiểu, tình yêu không phải chỉ là những gì nói ra ngoài miệng, mà chính sự hy sinh thầm lặng mới là tình yêu đích thực trong đời!

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông”, nghĩa là gì?

Cổ nhân nói “đầu người giàu không có tóc, chân người nghèo không có lông” nghe qua thì có vẻ dí dỏm, nhưng đằng sau là sự chiêm nghiệm sâu sắc về đời sống của hai tầng lớp trong xã hội: người giàu và người nghèo.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Bát bún ân tình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn ông cụ nằm co quắp trên chiếc giường gỗ, tay chân teo tóp. Tôi nghẹn lại, bát bún ân tình năm nào vẫn còn nóng trong ký ức, còn ông thì đang ngày một héo mòn theo những cơn đau.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Cổ nhân răn dạy: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông”, càng ngẫm càng thấm

Cổ nhân thường răn dạy con cháu: “Người dại ngoan cố, kẻ trí biết buông. Sống trên đời, ám ảnh là liều thuốc độc tai hại nhất.” Một câu nói ngắn, nhưng đủ để trở thành chiếc gương soi chiếu cả một đời người từ cách đối diện với thất bại, khổ đau, đến cách vượt qua những u uẩn trong tâm trí.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Nghỉ hưu đi du lịch là sai sao? – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Tôi từng nghĩ về hưu sẽ là khoảng thời gian để tôi sống chậm, để bù đắp cho những tháng ngày thanh xuân đã hi sinh vì công việc. Nhưng hóa ra, về hưu lại là lúc tôi phải nghe lời con cái giảng dạy đạo lý làm cha, là lúc tôi bị ép giam trong 4 bức tường nhà để làm “ông nội tốt”, “người cha biết nghĩ”, “người già không ích kỷ”.

Hải An
Hải An 23/06
 Lời xin lỗi muộn màng từ mẹ chồng cũ – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Hai năm sau ly hôn tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại mẹ chồng cũ, lại càng không nghĩ tới bà sẽ chủ động đến nhà bố mẹ đẻ tôi để nói lời xin lỗi.

Hải An
Hải An 22/06
Người xưa răn dạy: Cái ngốc lớn nhất của con người là thích “ngồi lên đầu” người khác!

Người xưa răn dạy “Cái ngốc lớn nhất của con người là thích ‘ngồi lên đầu’ người khác” Đây không chỉ là một lời cảnh tỉnh, mà còn là chiếc gương phản chiếu sự ngộ nhận đầy sai lầm của nhiều người trong cách họ thể hiện bản thân giữa xã hội.

Hải An
Hải An 21/06
Cha tôi già rồi – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha tôi, một người đàn ông già cỗi, cứng đầu, cô độc, sống lẫn lộn giữa yêu thương và sợ hãi trong chiếc hộp kín của thời gian và ký ức. Nhìn cha trôi dần vào cõi mù sương, lòng tôi đau như cắn phải hạt sạn trong bát cơm nguội.

Hải An
Hải An 20/06
Người mẹ một mắt – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên tôi chưa bao giờ thôi ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề khiến bạn bè trong lớp không ngừng chế giễu, trêu chọc tôi.

Hải An
Hải An 19/06
Người xưa nói “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ”, vế sau lại càng thêm thấm thía

Người xưa có câu “Dù đói đến mấy đừng ăn đồ cúng ở mộ, dù mệt đến đâu cũng đừng ngồi lên trên đùi người khác”, đây không chỉ là lời dạy mang tính tâm linh mà còn là bài học về đạo đức, cách hành xử trong đời sống thường nhật.

Vợ đẹp vợ xấu – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhiều người hỏi tôi:"Với điều kiện của anh có thể dư sức kiếm được cho mình một người vợ đẹp, sao anh lại chọn cô ấy?”. Nhưng với tôi cô ấy là người vợ đẹp nhất trên thế gian!

Thanh Tú
Thanh Tú 17/06
Người có 4 đặc điểm này về già “vận đỏ như son” đi đâu cũng gặp quý nhân tương trợ, đó là gì?

Có người sống cả đời vất vả, về già vẫn long đong. Nhưng cũng có người, tuổi trẻ nhiều gian truân, đến hậu vận lại được an nhàn, sung túc, đi đâu cũng gặp điều may mắn. Cổ nhân từng nói: “Phúc do tâm sinh, họa phúc tại nhân”, tức là vận mệnh mỗi người không hoàn toàn do số trời, mà phần lớn đến từ chính tính cách và hành vi của họ. Dưới đây là 4 đặc điểm của những người thường được quý nhân nâng đỡ, càng lớn tuổi càng hưởng phúc.

Thanh Tú
Thanh Tú 16/06
Chiến thắng chính mình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nếu không có sự nhầm lẫn của anh, tôi sẽ không biết việc chiến đấu với lòng tham của bản thân lại khó khăn đến thế. Tôi đã mất hàng giờ để suy nghĩ, để đấu tranh tư tưởng và may mắn là cuối cùng tôi đã làm đúng, đã chiến thắng được lòng tham của chính mình.

Hải An
Hải An 15/06
PC Right 1 GIF
Đề xuất