Buồn của cha – Xúc động câu chuyện tuổi xế chiều
“Buồn của cha” là một câu chuyện ngắn sâu sắc, đáng suy ngẫm khiến người đọc phải chạnh lòng, giữa dòng đời bộn bề vô thường này điều gì là đáng giá nhất...
Câu chuyện “Buồn của cha”
Vợ ông mất vì bệnh tim, đó là lúc đứa con gái thứ 2 được 2 tháng. Ông một mình nuôi con khôn lớn. Với đồng lương hạn hẹp của một giáo sư đại học lúc bấy giờ, ông vất vả để cho hai cô con gái có một cuộc sống no đủ. Rất nhiều cô gái thanh tân phần vì thương, phần vì ngưỡng mộ tài học, phần vì kính trọng nhân cách của ông mà sẵn lòng về làm vợ để chia sẻ cùng ông nuôi dạy hai con khôn lớn. Ông cũng có ý muốn đi bước nữa khi hai con đã hết cấp 3.
Nhưng sự đời khó đoán, khi ông mới dẫn vợ chưa cưới về nhà, hai cô con gái phản ứng rất gay gắt. Có thể là do con ích kỷ không muốn chia sẻ ông với ai, cũng có thể là sợ sẽ bị dì ghẻ đày đọa, thế là một đứa bỏ nhà đi, một đứa thì nhảy sông may mà không chết. Ông chị choáng nặng, ông thật không ngờ hai cô con gái ngoan hiền ngày nào lại đối xử với mình như thế. Vừa thương vừa giận, ông lần lượt bỏ qua những cơ hội của cuộc đời, lặng lẽ nuôi và nhìn con trưởng thành. Ông ít nói cười hẳn, chỉ khi lên giảng đường ông mới cảm thấy được là chính mình.
Các cô con gái sau khi trưởng thành lần lượt lấy chồng, sinh con và hay tụ tập ở nhà ông vào tối thứ bảy và chủ nhật. Ông hằng ngày vẫn một mình cơm niêu nước lọ, chăm chăm chờ đến ngày được gặp con cháu. Ít lâu sau, ông phát hiện ra mình bị bệnh Parkinson, tay chân run không tự làm gì được. Hai cô con gái hớt hải chạy tới, nhưng ai cũng phải lo cho gia đình riêng, đi làm lấy đâu ra thời gian để chăm ra….Họ rụt rè nói với ông, hay bố cưới cô nào về làm vợ phục vụ bố lúc tuổi già đi. Ông giận run người, lắp bắp nói: “Các con thật ích kỷ, bây giờ bố 65 tuổi rồi thì lấy ai, người ta vì chờ bố mà đến giờ này vẫn ở vậy, mấy chục năm cấm cản bố, xỉ vả người ta chẳng ra gì, bây giờ bố bệnh thế này còn mặt mũi nào mà cưới hỏi người ta”. Hai cô con gái gục đầu xuống khóc, bây giờ cả hai mới hiểu được nỗi buồn của cha. Cơn giận khiến ông bị tai biến phải đưa vào cấp cứu ở bệnh viện.
Ông được ra viện, ánh mắt ông thật buồn, thật xa vắng. Hai cô con gái nhờ người thuê được một người đàn bà lỡ thì rất xinh đẹp đến chăm ông. Lúc đầu bà chăm ông bằng nghĩa vụ, lâu dần bà chăm ông như chăm một người bạn già. Hằng ngày, sau khi đã xong hết việc, ông ra hiệu cho bà lại gần, ông viết tên các cuốn sách hay trên giá và khuyên bà đọc. Rồi ông lại bập bẹ phân tích cốt truyện cho bà nghe, giúp bà hiểu được cái hay dở của cuộc sống trong đó. Ông dần dần bình phục sau tai biến. Sau 5 năm ở cùng ông, từ một người đàn bà ít học, sống trong gia đình nông dân nghèo, bà đã có thể đàm đạo với ông – một giáo sư nổi tiếng. Ông còn dạy bà cắm hoa, nghe nhạc, làm thơ và còn cả vẽ tranh nữa.
Bà cảm phục và hết lòng yêu quý ông. Bà chủ động nhờ hai cô con gái nói giúp với ông cho phép bà được nên nghĩa trăm năm cùng ông. Hai cô con gái đồng ý ngay vì tình cảm của họ với bà rất tốt, bởi bà vừa thật thà, chân thành lại còn rất dịu dàng. Từ lâu bà đã coi các con ông như con mình. Song ông lại từ chối, ông cười buồn nói: “Cảm ơn cô đã có lòng với tôi, nhưng tôi già rồi lại mang bệnh thế này thì còn có thể mang lại hạnh phúc cho ai được. Cô còn trẻ và xinh đẹp, cô vẫn có thể xây dựng hạnh phúc với người khỏe mạnh hơn tôi, hãy coi tôi như người bạn già và đọc hết kho sách của tôi đi, cô sẽ học thêm được nhiều điều có ích cho cuộc sống này”.
Ngày ông trút hơi thở cuối cùng, bà khóc ngất đi. Bà quỳ xuống chân hai cô con gái, nói: “Xin các cháu cho cô để tang ông ấy như để tang một người thầy, một người bạn tri kỷ và một người chồng duy nhất của cô”. Hai cô con gái đỡ bà dậy, òa khóc thật to…thật may vào những ngày cuối đời có cô ấy bên cạnh cùng chia sẻ những câu chuyện vui buồn của cha.
Đưa đám ông xong, hai cô biếu bà căn nhà của bố để con cháu có chỗ chạy đi chạy lại như ngày ông còn tại thế. Hằng ngày bà vẫn bầu bạn cùng ông và vợ ông trên bàn thờ, chuyện trò cùng họ, bàn bạc về mọi tác phẩm bà đọc, chờ đến cuối tuần để được chơi đùa với con cháu của ông và ăn bữa cơm gia đình ấm cúng.
Xem thêm: Lặng người trước câu nói của cháu trai – Câu chuyện ngắn ngẫm đời đầy xót xa
5 chủ đề bạn cần biết mỗi tuần
Mỗi thứ Tư, bạn sẽ nhận được email tổng hợp những chủ đề nổi bật tuần qua một cách súc tích, dễ hiểu, và hoàn toàn miễn phí!
Bình luận