Mọi cuộc vui bên ngoài chỉ là phù phiếm, hạnh phúc gia đình mới là điều quý giá

Tôi chợt nhận ra, bao lâu nay, tôi kiếm đủ lý do để không ăn tối cùng gia đình nhỏ của mình. Vợ tôi đã quen với điều này nên chẳng còn muốn hỏi lý do nữa.

Loan Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Tôi kết hôn năm hai mươi lăm tuổi. Còn nhớ ngày tôi đưa người yêu về ra mắt, mẹ tôi bày tỏ sự nghi ngại: "Mẹ thấy nó là con gái nhà giàu có, mỏng manh dễ vỡ, sợ lấy con rồi không quen chịu khổ, lại được ba bảy hai mốt ngày thôi. Con nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định".

Sự khác biệt về hoàn cảnh kinh tế giữa hai gia đình là điều khiến tôi e ngại. Tôi tự ti khi gia cảnh nhà mình không quá khá giả, tôi cũng chỉ là người đàn ông tay trắng lập nghiệp. Chính sự quyết liệt và mạnh mẽ của em là động lực giúp tôi quyết đoán tiến tới hôn nhân. 

Chúng tôi thành vợ chồng trong sự lo lắng, dèm pha và cả những đố kỵ. Tôi không muốn nghe lời ra tiếng vào rằng nhờ cậy nhà vợ nên bắt đầu sự nghiệp từ hai bàn tay trắng và bằng chính nghị lực của bản thân. 

Vợ hiểu suy nghĩ của tôi, không muốn tôi tự ái nên cũng từ chối sự hỗ trợ của nhà vợ. Sau khi kết hôn, vợ tôi từ một tiểu thư quen sống trong êm đềm, sung sướng bỗng thay đổi thành một con người hoàn toàn khác. Vợ giản dị và chịu khó, sớm thích nghi với cuộc sống bình dị của gia đình tôi.

Khi kinh tế đã ổn định hơn, chúng tôi có con. Chẳng mấy chốc, sự nghiệp của tôi lên như diều gặp gió. Tôi đã trở thành một ông chủ. Mọi người khen vợ tôi thật có mắt nhìn người. Chỉ có tôi là hiểu rõ rằng nếu không có sự tin tưởng và ủng hộ từ vợ, tôi sẽ chẳng có được sự nghiệp rạng rỡ như hôm nay.

Cuộc sống hôn nhân cứ trôi qua trong bình lặng. Cho đến một ngày, tôi gặp nàng. Một cô gái hai mươi tuổi, đang là sinh viên. Nàng rất xinh đẹp, năng động và quyến rũ. Ngoài thời gian trên giảng đường, nàng làm thêm cho một hãng xe hơi khá nổi tiếng.

Trong một lần tôi tham dự sự kiện ra mắt dòng xe mới, nàng chủ động làm quen với tôi. Tôi mời nàng cùng ăn tối. Nàng không từ chối. Không gì tuyệt vời bằng một kẻ có tiền, người ta nói không sai "có tiền mua tiên cũng được".

hay-tran-trong-hanh-phuc-gia-dinh-moi-cuoc-vui-chi-la-phu-phiem-1

Sau khi cùng nhau thưởng thức bữa xế chiều, tôi đặt phòng nghỉ tại khách sạn. Nàng nhìn tôi e lệ cười không phản đối. Thực ra, tôi đoán biết trước phản ứng của đối phương rồi mới đưa ra quyết định có nên tiến tới hay dừng lại. Tôi thừa hiểu, những cô gái trẻ xinh đẹp chỉ muốn thỏa nỗi khát khao hiếu thắng tức thời, rất ít người muốn duy trì mối quan hệ lâu dài. Tình một đêm kể ra cũng có gì đó hấp dẫn và thú vị. Với tôi, đây không phải là lần đầu tiên tôi có trải nghiệm này.

Tôi ngồi hút điếu thuốc trầm tư, chờ cô nàng bé bỏng bước ra từ phòng tắm. Nàng quấn chiếc khăn tắm hững hỡ, để lộ làn da trắng mịn không tỳ vết. Tôi nhổm người dậy định kéo nàng ngồi xuống giường thì bất ngờ nàng lùi lại rồi xoay người, nũng nịu hỏi: "Anh nói đi, vợ anh có đẹp bằng em không?”.

Câu hỏi của cô nhân tình xinh đẹp khiến ngọn lửa đang hừng hực trong lòng tôi bỗng như bị một cơn gió tạt qua thổi tắt lịm.

Tôi chưa vội trả lời mà ngắm nhìn cơ thể nàng. Gương mặt nàng điểm trang tỉ mỉ rất sắc nét, dáng người đầy đặn nhưng thon thả với những đường cong gợi cảm, bầu ngực săn chắc hững hờ trong tấm khăn mỏng như mời gọi. Những ngón tay dài và thon mềm đang đưa đưa vuốt những lọn tóc chưa kịp khô.

Tôi thành thật trả lời: "Vợ anh, cô ấy tất nhiên không đẹp bằng em, nhưng…". Chưa kịp nói hết câu, nàng đã sà vào lòng tôi. Tôi tránh nụ hôn của nàng rồi bật dậy cáo lỗi có việc cần phải đi. Nàng nhìn tôi, ánh nhìn đầy tức giận và trách móc.

Phố đã lên đèn, dòng người qua lại đông đúc. Đâu đó, những đôi trai gái chở nhau trên đường, tay trong tay đầy yêu thương tình tứ. Tôi nghĩ, biết đâu trong số những cặp đôi ấy có những người vợ người chồng không chung thủy giống như tôi.

hay-tran-trong-hanh-phuc-gia-dinh-moi-cuoc-vui-chi-la-phu-phiem-2

Khi đang yêu nhau và lúc với cưới, tôi thường nói với em rằng: "Khi nào anh thành đạt, anh kiếm được nhiều tiền, chắc chắn anh sẽ làm cho em trở thành một bà hoàng khiến mọi người phải ghen tỵ".

Vợ tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Em không cần trở thành một bà hoàng, em chỉ cần chúng mình thương nhau".

Vậy mà, giờ đây, khi tôi trở nên giàu có, tôi đã biến vợ thành một người phụ nữ cô đơn. Tôi chợt nhận ra, bao lâu nay, tôi kiếm đủ lý do để không ăn tối ở nhà cùng vợ con. Vợ tôi đã quen với điều này nên chẳng còn muốn hỏi lý do nữa.

Câu hỏi của cô nhân tình "vợ anh có đẹp bằng em không?" chẳng khác gì cái kim chọc vào khiến trái tim tôi đau nhói. Cô gái trẻ ấy có tư cách gì mà dám so sánh với vợ tôi. Cô ta chẳng có gì ngoài tuổi trẻ.

Sau hai lần sinh nở, vợ tôi không còn xinh đẹp, mái tóc đã thưa, bầu ngực đã chảy xệ, bụng chằng chịt những vết rạn trắng mờ. Bàn tay của em cũng không còn mềm mại mượt mà, dáng hình cũng không còn thon gọn.

Đã có lần vợ hỏi tôi "em có nên đi thẩm mỹ không?". Tôi dứt khoát trả lời "Anh yêu em vì những gì em có. Đừng làm đau bản thân mình, ai rồi chẳng phải già đi".

Vợ chấp nhận lấy một người đàn ông gia cảnh nghèo khó không có gì ngoài hai bàn tay trắng như tôi. Vợ cùng tôi đi qua những năm tháng khó khăn nhưng chưa một lần than phiền. Vi tôi, cô ấy đã thay đổi, lặn lội mưu sinh, cam tâm chịu khổ. Vợ yêu tôi bằng một niềm tin rằng có ngày gia đình sẽ thấy em lựa chọn đúng người đàn ông.

Sau nhiều năm chung sống, khó khăn đã qua. Tôi đã mua cho em một căn nhà to rộng nhưng chính tôi lại không cùng em nhóm lên lửa ấm gia đình.

Dù mang đến cho vợ cuộc sống đủ đầy nhưng tôi lại lấy đi của em nụ cười. Đã lâu, tôi không thấy em cười nhiều nữa. Tôi luôn mở miệng nói rằng sẽ làm mọi thứ để vợ được hạnh phúc nhưng chính tôi thấy xấu hổ với lời mình nói.

Hôm nay, hai đứa con thấy bố về sớm thì vô cùng ngạc nhiên. Chúng chạy ra chào đón, hỏi tôi "hôm nay bố không phải tiếp khách ạ". Đứa kéo tay, đứa ôm cổ kéo tôi vào nhà.

Vợ tôi từ trong bếp đi ra, nói nhỏ: "Em nghĩ anh không ăn cơm nhà nên nấu mấy món khá đơn giản. Anh muốn ăn món gì để em làm thêm".

Tôi bảo vợ tôi "từ nay đừng cắt suất bữa tối của anh nữa nhé". Vợ tôi cười. Thực ra thì khi cười, vợ tôi vẫn rất đẹp, dù hai đuôi mắt đã bắt đầu hằn lên những vết chân chim.

Xem thêm: Chẳng phải tiền bạc, đàn ông hơn nhau ở nụ cười của người đàn bà đi cùng

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Khi mở lần lượt từng chiếc đĩa nhạc ra xem, người mẹ thấy vẫn là những dòng chữ ấy. Bà bật khóc nức nở, thầm nghĩ, giá như lời yêu thương có thể đến sớm hơn.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể bởi đâu ai biết được ngày mai sẽ ra sao
0 Bình luận

Trong hôn nhân, không tránh được những lúc hai vợ chồng cãi vã, xung đột, thậm chí muốn ly hôn. Để được bên nhau đến khi tuổi già, hãy biết thấu hiểu và bao dung.

Giá của cái nắm tay lúc về già là bao giông bão tuổi trẻ
0 Bình luận

Khi hôn nhân không thể hàn gắn thì chia tay là sự giải thoát cho cả hai. Cách cư xử của cha mẹ sau ly hôn sẽ ảnh hưởng đến sự hình thành nhân cách của trẻ.

Cách cư xử nhân văn của người đàn ông với vợ cũ: Bài học đáng suy ngẫm cho các bậc cha mẹ sau ly hôn
0 Bình luận

Thỉnh thoảng, Tâm quay lại quán phở ngày xưa, cố lục tìm lại cho mình kỷ niệm về người bố đẩy bát phở có thịt sang chỗ con trai rồi ăn bát không có thịt. Chàng trai gọi hai bát phở rồi lặng nhìn, thấy lòng thổn thức đến xót xa.

Bát phở không thịt của bố và nỗi day dứt khắc sâu trong tâm trí người con trai
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

“Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết” – Bài học trí tuệ từ Khổng Tử

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Trang Tử nói: “Kẻ hay ca tụng người khác trước mặt, thì cũng thường nói xấu sau lưng người ta”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử từng răn dạy: “Kẻ hay ca tụng người khác trước mặt, thì cũng thường nói xấu sau lưng người ta”. Câu nói tưởng như giản đơn nhưng ẩn chứa sự thấu hiểu sâu sắc về lòng người và cách ứng xử trong đời.

Hải An
Hải An 10/09
Cổ nhân răn dạy: “Người thông minh biết buông bỏ, kẻ khôn ngoan biết giả ngốc'

Cổ nhân răn dạy: “Người thông minh biết buông bỏ, kẻ khôn ngoan biết giả ngốc". Thực ra, trí tuệ lớn nhất đôi khi không nằm ở việc biết nhiều, mà ở chỗ không để tâm đến những điều nên bỏ qua.

Hải An
Hải An 30/08
Tổ tiên nói: “Đáng sợ nhất là ngày mùng 1 tháng 7 âm” vì sao lại thế?

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Hải An
Hải An 23/08
Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 17/08
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất