Học cách cổ nhân dạy con: Phép tắc khiêm nhường, tu thân tích đức mới tạo ra đại nghiệp

Cổ nhân cho rằng, nuôi mà không dạy là lỗi của bậc phụ mẫu. Vì thế, giáo dục trong các gia đình thời xưa đều lấy việc dạy luân lý đạo đức làm cốt lõi cao nhất.

Loan Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Trong một gia đình, cha mẹ, vợ chồng và anh em là ba mối quan hệ quan trọng nhất. Xã hội hiện đại, dù không chung sống cùng nhau, tam - tứ đại đồng đường như thời xưa, thì các mối quan hệ này vẫn ảnh hưởng rất nhiều đến sự thịnh suy, lâu dài của một gia đình, hay thậm chí là một gia tộc.

Vương Hi Chi dạy con không được kiêu ngạo

Tác phẩm "Đệ tử quy" (Phép tắc người con), do Lý Dục Tú tiên sinh biên soạn vào những năm Khang Hy (1661-1722) triều Thanh, được mệnh danh là một trong ba kinh điển giáo dục trẻ em tốt nhất trong lịch sử Á Đông (cùng với "Tam tự kinh" và "Thiên tự văn").

Trong "Đệ tử quy" viết: "Gọi người lớn, chớ gọi tên/ Với người lớn, chớ khoe tài". Trong giao tiếp với người lớn, phải biết xưng hô đúng mực, thể hiện sự cung kính. Không nên hiển thị, khoe khoang tài năng của mình trước mặt người lớn.

Vương Hi Chi (303 - 361 SCN) là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc, được mệnh danh là "Thư Thánh" - bậc Thánh về thư pháp. Ông có bảy người con, trong đó con út Vương Hiến Chi (344 - 386) cũng là một nhà thư pháp xuất chúng.

Năm 15 tuổi, Hiến Chi đã có tài thư pháp, thường được cha và các anh khen ngợi. Vì thế, Hiến Chi trở nên kiêu ngạo và lười biếng, cho rằng bản thân là người xuất chúng, không cần phải khổ luyện thêm nữa.

Vương Hi Chi sau đó đã có cách dạy con đáng học hỏi, giúp con trai mình nhận ra bản tính kiêu ngạo là ngu ngốc, còn chuyên cần mới là yếu tố quan trọng để thành công.

Một ngày nọ, Vương Hi Chi được mời vào kinh thành, hôm đó gia đình ông quây quần bên bữa tiệc đưa tiễn, tổ chức linh đình với sơn hào hải vị và rượu thượng hạng. Trong lúc ngà ngà say, Vương Hi Chi chợt có một ý tưởng, ông quyết định viết một vài chữ để khuyên răn Hiến Chi.

Vương Hi Chi thảo một bài thơ lên bức tường với nhan đề "Giới kiêu thi" (Bài thơ dạy không được kiêu ngạo), khuyên bảo Hiến Chi đừng nên kiêu ngạo mà hãy cố gắng trau dồi học tập thêm.

Hiến Chi không tâm phục, ngày hôm sau liền chép lại bài thơ mấy chục lần. Ngay trước khi cha về đến nhà, trong lúc không ai nhìn thấy, anh bèn xóa bài thơ đi và viết lại vào cùng một chỗ trên bức tường, bắt chước phong cách thư pháp của cha.

Vốn tự hào về tài năng của bản thân, Hiến Chi nghĩ rằng, thư pháp của mình đã đạt đến trình độ như cha và không ai có thể nhận ra sự khác biệt.

Trở về nhà, Vương Hi Chi nhìn chăm chú vào bài thơ trên tường một hồi lâu, sau đó ông gãi đầu và thở dài: "Ôi! Có phải đêm qua ta đã uống hơi quá chén nên mới viết ra những nét chữ vụng về thế này không nhỉ?".

Nghe những lời này, Vương Hiến Chi cảm thấy vô cùng hổ thẹn và ngượng ngùng. Cuối cùng, Vương Hiến Chi cũng đã nhận ra rằng chỉ có học tập chuyên cần và khổ công rèn luyện mới có thể trở thành một nhà thư pháp nổi tiếng.

co-nhan-day-con-lay-luan-ly-dao-duc-lam-cot-loi-cao-nhat-1

Khổng Dung nhường lê

Trong tác phẩm "Đệ tử quy", chương II, bài 8 viết:

"Anh thương em, em kính anh/ Anh em thuận, hiếu trong đó/ Nhẹ tiền bạc, oán nào sinh/ Lời nhường nhịn, giận tự hết".

Nghĩa là: Người anh nên yêu thương người em, người em nên tôn kính người anh. Anh em có thể chung sống hòa thuận thì cha mẹ sẽ an lòng, ấy chính là thực hiện tốt chữ Hiếu.

Trong mối quan hệ giữa anh em, nếu xem nhẹ vấn đề tiền bạc và của cải thì sẽ không sinh ra oán hận. Lời ăn tiếng nói giữa anh em mà nhường nhịn và bao dung nhiều hơn thì tức giận tự nhiên sẽ tiêu trừ.

Khổng Dung, (153-208 SCN), hậu duệ đời thứ 20 của Khổng Tử, là quan nhất phẩm dưới thời trị vì của Hán Linh Đế nhà Đông Hán. Vì ông đã từng làm Thái thú quận Bắc Hải (thuộc huyện Duy Phường, tỉnh Sơn Đông ngày nay), nên ông có biệt hiệu là Khổng Bắc Hải.

Từ nhỏ, Khổng Dung đã thấm nhuần đạo lý làm người, biết rằng con người cần có "nhân, lễ, nghĩa, trí, tín", cung kính khiêm nhường, biết nghĩ cho người khác.

Gia đình Khổng Dung có 7 người con và ông là người con thứ 6. Năm Khổng Dung lên 4 tuổi, một hôm trời nóng như đổ lửa, Khổng Dung đang chơi ngoài sân vườn còn các anh của mình thì đang học trong lớp.

Lúc nghỉ giải lao, một người bạn của cha Khổng Dung đến chơi, tay xách theo một giỏ lê sang tặng. Mẹ Khổng Dung bảo các con hãy đi rửa tay rồi vào ăn lê cho mát.

Khổng Dung khi đó là đứa em nhỏ tuổi nhất trong nhà nên cha đã ưu tiên cho ông chọn lê trước. Điều bất ngờ là ông đã chọn quả lê nhỏ nhất, thay vì chọn những quả to và chín mọng. Cha của Khổng Dung thấy lạ, bèn hỏi: "Tại sao con không chọn quả to chín mà ăn, lại chọn quả nhỏ nhất?".

Khổng Dung đáp: "Thưa cha, con là người nhỏ nhất, nên con chọn quả nhỏ nhất để ăn, còn các quả to thì nên để cho cha mẹ và các anh ăn ạ".

Câu trả lời của Khổng Dung khiến cha rất hài lòng. Người bạn của cha Khổng Dung chứng kiến mọi việc cũng hết mực cảm phục về đức tính khiêm nhường, biết nghĩ cho người khác của ông.

Trong tâm có thiện, ắt thành người tài trí. Khổng Dung sau khi lớn lên được phong làm Thái thú quận Bắc Hải. Ông đã cho xây dựng nhiều khu phố và trường học, đồng thời cũng là người ủng hộ Nho giáo. Ông còn là một nhà thơ và nhà văn nổi tiếng.

co-nhan-day-con-lay-luan-ly-dao-duc-lam-cot-loi-cao-nhat-2

Tể tướng Lý Miên không tham bạc vàng, lòng luôn ngay chính, lưu danh thiên cổ

Lý Miên (717 - 788 SCN), giữ chức tể tướng dưới thời trị vì của Hoàng đế Đường Đức Tông.

Là người xuất thân trong gia cảnh nghèo khó, nhưng dù làm việc gì ông đều giữ chữ tín, quyết không bao giờ tìm cách làm giàu bất chính. Lý Miên luôn dành thời gian đọc các kinh sách Thánh hiền, để trau dồi cho mình phẩm chất trung thực, ngay thẳng.

Một ngày nọ, Lý Miên gặp một thư sinh đang trên đường đến kinh đô ứng thí. Hai người sau đó đã trở thành huynh đệ tốt của nhau. Khi vị thư sinh kia bị ốm nặng, Lý Miên đã ghé thăm và chăm sóc rất chu đáo cho anh ta, như chính huynh đệ ruột của mình.

Thư sinh kia vì bệnh tình nguy kịch nên cuối cùng không qua khỏi. Trước lúc lâm chung, anh nguyện ý sau khi lo tang lễ cho mình xong, xin Lý Miên hãy giữ lấy số vàng còn lại của anh, thay cho lời cảm tạ.

Chẳng có cách nào từ chối, Lý Miên đành phải đồng ý nhận lời. Thế nhưng sau đó, ông đã không lấy bất kể một xu nào. Ông bí mật giấu vàng dưới quan tài của vị thư sinh kia, cuối cùng trả lại toàn bộ số bạc đó cho gia đình của anh ta.

Trong thời gian được bổ nhiệm làm Tiết độ sứ ở Lĩnh Nam, Lý Miên không hề lợi dụng quyền lực để chiếm đoạt của cải phi pháp. Trước những món quà quý giá của các thương nhân, ông đều lịch sự từ chối.

Thậm chí, khi về hưu, Lý Miên còn ném tất cả sừng tê giác và ngà voi mà gia đình ông đã nhận được xuống sông.

Làm quan qua hai triều đại, Lý Miên đã chu cấp hầu như toàn bộ tài sản của mình cho người thân và các gia nhân, chỉ để lại một ít đủ dùng cho bản thân. Do vậy khi qua đời, ông không còn chút tài sản nào cả.

Lòng tốt của Lý Miên được người đời hết lòng ca tụng. Sau này, ông được phong danh hiệu là Chân Giản, nghĩa là "người chân thật và giản dị".

Xem thêm: Quy tắc dạy con thành tài của Kỷ Hiểu Lam: "4 điều cấm và 4 điều cần"

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Làm người nên giống như nước vậy, trong cái nhu nhất mà lại có được phong thái cương nhất, tấm lòng thuần khiết, bao dung và năng lực lớn nhất.

Đời người có 7 điều thiện, làm được ắt thăng hoa lên một cảnh giới mới
0 Bình luận

Một trang mạng xã hội đã chia sẻ câu chuyện đáng suy ngẫm về cuộc đối thoại đầy tình người giữa cụ già bán vé số và người giang hồ trong một chiều mưa.

'Vẻ bề ngoài chẳng nói lên hết giá trị một con người' - Câu chuyện nhân văn
0 Bình luận

Có những quy luật bất thành văn rất ý nghĩa, hy vọng sẽ giúp chúng ta chủ động cân bằng cuộc sống, thấu hiểu để nắm vững luật sống một cáсh minh bạch nhất.

4 quy luật liên quan mật thiết đến cuộc sống, hiểu được thọ ích cả đời
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Tổ tiên nói: “Đáng sợ nhất là ngày mùng 1 tháng 7 âm” vì sao lại thế?

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 17/08
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất