Vì sao người xưa dặn "nhà nghèo không nuôi gà, nhà giàu không nuôi cừu"?
"Nhà nghèo không nuôi gà, nhà giàu không nuôi cừu'' ám chỉ việc nhà nghèo không nuôi gà, và già giàu hầu hết không nuôi cừu.

Ngày nay ở nhiều gia đình ở nông thôn không chỉ giới hạn ở việc làm nông thông thường mà còn phát hiện các hoạt động kinh doanh khác, chẳng hạn như chăn nuôi, cũng rất phổ biến ở nông thôn.
Tuy nhiên, liên quan đến vấn đề chăn nuôi, ở nông thôn có một câu nói: Nghèo thì không nên nuôi gà, giàu thì không nên nuôi cừu. Có lẽ chỉ có những ai từng nuôi một con mới biết lý do là rất thật.
Theo nghĩa đen thì câu nói người nghèo không nuôi gà, người giàu không nuôi cừu là ám cỉ việc nhà nghèo không nuôi gà, và già giàu hầu hết không nuôi cừu.
Nhà nghèo không nuôi gà
Vì sao nhà nghèo không nên nuôi gà? Nuôi gà phải có thức ăn, nhà lại nghèo, lấy đâu là cái ăn, đây là việc khó khăn đầu tiên. Cùng với việc nuôi gà có hàm lượng kỹ thuật cao, nếu làm không tốt, khi dịch bệnh ập đến có thể làm gà chết sạch. Thế nên rất không đáng nuôi gà nếu bạn nghèo.
Lý giải:
Nhà nghèo không nuôi gà, ai cũng biết ruột gà có hệ tiêu hóa tốt. Hễ người ta thấy gà thì trừ lúc nghỉ ngơi, chúng còn dùng hai móng vuốt để xới đất, cái mỏ sắc nhọn của mình để mổ vào bới tìm thức ăn bất cứ lúc nào. Có thể thấy rằng nếu không đủ thức ăn để nuôi gà thì sẽ chẳng bao giờ nó.

Trong khi đó người dân nghèo thì họ ăn còn chưa no, còn lấy đâu là ra nuôi gà. Người nghèo dù có chút ít thức ăn cũng không nỡ dùng để nuôi gà, vì họ cũng muốn dành dụm tuổi già trước rồi mới tính chuyện lâu dài.
Hơn nữa thì nuôi gà rủi ro cao, khó phòng ngừa và kiểm soát dịch bệnh, thông thường nếu mắc bệnh dịch gà thì gà sẽ chết hàng đàn trong hai, ba ngày. Ví lý do này người nghèo nói chung không nuôi gà.
Người giàu không nuôi cừu
Trước đây, chăn nuôi cừu thường dựa trên việc thả giống, thứ nhất,c hu kỳ cho ăn kéo dài. Thứ hai cần lao động mạnh để nuôi và quản lý đàn cừu. Thứ ba là cừu quá nhiều, trong quá trình chăn thả dễ làm hỏng mùa màng, gây ra rất nhiều phiền toái.
Lý giải cụ thể:
Như chúng ta đã biết, cừu là động vật ăn cỏ, hệ tiêu hóa cũng tốt, cừu ăn ở đâu ị ở đấy. Nếu một đàn cừu lớn vừa đi qua trước mặt mọi người, khi đàn cừu bỏ đi, tất cả phân cừu đều bị bỏ lại trên mặt đất.
Từ đó có thể phán đoán rằng không thể nuôi cừu trong thời gian dài, vì cừu cần cỏ non mỗi ngày nên người ta phải cho lên núi để ăn cỏ. Đồng thời người ta cũng biết được tập quán sinh hoạt của cừu, cừu không thích ở những nơi bằng phẳng.

Hơn nữa, không có cỏ mềm để ăn ở những nơi bằng phẳng. Để có được một lượng lớn cỏ lấp đầy dạ dày, cừu thường rèn luyện khả năng leo vách đá và băng qua khe núi.
Trong hoàn cảnh như vậy, bầy cừu chạy rông khắp vùng núi và đồng bằng để tìm cỏ non. Lúc này thì ngọn núi đã đầy trở thành sân chơi của đàn cừu, chúng nô đùa trên vách đá, không còn lắng nghe tiếng kêu của người chăn cừu nữa.
Nhưng ''nhà nghèo không nuôi gà, nhà giàu không nuôi cừu'' đây cũng chỉ là tục ở một số nơi trong quá khứ mà thôi. Không có lý do khoa học nào, ngày nay, rõ ràng cũng không nhất thiết phải đúng.
Đọc thêm
"Đàn ông sợ hồng, phụ nữ sợ, heo nái sợ vỏ dưa hấu" - câu nói này là kinh nghiệm đúc kết qua nhiều thế hệ, nhiều năm tháng, nó đơn giản, ý nghị nhưng cực kỳ sâu sắc.
“Tháng 7 ong, tháng 8 rắn, tháng 9 không nên quấy rầy lươn” dùng để mô tả tập tính của một số loài sinh vật theo mùa. Vậy tại sao con người nên tránh xung đột với chúng?
Người xưa dặn hậu nhân, khi chọn tặng quà phải cân nhắc một số điều cấm kỵ, tránh vô tình làm mất lòng người khác.
Bài mới

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.