Người xưa dặn: Cha mẹ quá nuông chiều, con hao tổn phúc đức
Nuông chiều con cái quá mức có thể sinh ra những đứa trẻ vô ơn. Thậm chí còn làm hao tổn phúc đức của cả cha mẹ và con cái.

Nhiều bậc làm cha mẹ thường nghĩ, yêu thương con là phải đem lại cho con điều kiện sống tốt nhất bất chấp hoàn cảnh sống của mình hiện như thế nào. Thực tế, sự nuông chiều quá mức lại phản tác dụng, không những làm hao tổn ‘phúc đức’ của con cái mà còn làm hao tổn ‘phúc đức’ của chính mình.
Cha mẹ quá nuông chiều con sẽ làm con hao tổn phúc đức
Xưa nay, rất nhiều người làm cha mẹ đều có suy nghĩ phải dành cho con cái những điều tốt nhất. Tuy nhiên, thực tế cho thấy, cha mẹ tiêu càng nhiều những khoản tiền vô vị cho con lại chính là đang làm hại con. Đây chính là quy luật đại đạo của vũ trụ ‘thiên địa vô tình’.
Khi một đứa trẻ được sinh ra trong gia đình có điều kiện vật chất dư dả thì chúng sẽ có cơ hội làm được mọi điều mình muốn một cách dễ dàng. Khi đó, chúng không cần có nhu cầu phải cố gắng điều gì cả và không có động lực học tập. Thường những đứa trẻ được sống quá đủ đầy, sung túc quá thường biếng nhác, chỉ biết hưởng thụ.

Ngày nay, trong nhiều gia đình, con cái được cha mẹ nuông chiều nên không có khả năng tự lập. Nhiều đứa trẻ lớn không biết nấu cơm giặt quần áo, vệ sinh cá nhân, cái gì cũng phải chờ đến bố mẹ hay người khác làm cho. Như vậy, vô tình biến con cái mình trở thành những đứa trẻ vô dụng, sau này không thể đóng góp cho xã hội thậm chí có khi là gánh nặng cho người thân. Đó là lý do tại sao các bậc cha mẹ cần dạy con biết tự lập. Điều này vô cùng cần thiết để con trẻ đối diện với cuộc sống cũng như công việc sau này.
Phúc báo dùng hết sẽ phải kết thúc thọ mệnh
Rất nhiều người có điều kiện kinh tế, ngay từ nhỏ khi mới sinh ra đã nâng niu con hơn trứng mỏng. Từ nhỏ họ đã đầu tư cho con cái ăn uống những món ngon vật lạ. Họ sử dụng những món đồ tốt nhất cho con, cho con đi học cũng phải ở trường sang nhất nhưng không quan tâm, rèn giũa năng lực cũng như tính cách. Kết quả, sau khi con cái họ lớn lên lại nhiễm đủ loại thói hư tật xấu, ăn chơi sa đọa, thậm chí còn chẳng giữ nổi mạng, khiến người tóc bạc phải tiễn kẻ tóc xanh. Loại hiện tượng này ở xã hội không phải là hiếm, đâu đâu cũng có. Thực tế đây là do cách giáo dục, ai làm cha mẹ chẳng muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con. Nhiều người cũng cho rằng trường hợp trên chính là đã sử dụng hết phúc báo của con trẻ mất rồi. Bởi vậy, để dạy trẻ nên người, kể cả khi gia đình có điều kiện bạn có thể nuôi dạy con trẻ theo một số nguyên tắc dưới đây:
- Ăn uống không cần quá ngon chỉ cần hợp vệ sinh là được
- Mặc không cần quá đẹp chỉ cần có thể giữ ấm là được;

- Đồ dùng không cần quá tốt chỉ cần an toàn là được;
- Nơi ở không cần quá sang trọng chỉ cần có thể khiến cho tâm an tĩnh là được;
- Trường học không cần quá cao sang, chỉ cần giáo viên ở đó có học thức, có phẩm đức là được;
- Lấy vợ không cần quá xinh đẹp, chỉ cần người phụ nữ đó có thể hiếu thuận với cha mẹ chồng, đảm đương công việc nhà là được;
- Lấy chồng không cần phải quá đẹp trai, chỉ cần họ đáng tin, có thể nuôi sống gia đình, không nhiễm thói hư tật xấu. Họ có thể che chở cho vợ, tâm địa lương thiện là được.
(Bài viết chỉ mang tính chất tham khảo)
Đọc thêm
Chuối xanh là cúng phẩm phổ biến trong văn hóa tâm linh của người Việt. Nhưng đặt chuối trên ban thờ như thế nào cho đúng thì không phải ai cũng biết.
"Có tiền đừng đi 2 nơi, không có tiền đừng hỏi 2 người" - đây là lời khuyên của người xưa dành cho con cháu về cách cư xử khi giàu có và khi nghèo hèn.
Một số người có tính hung ác thường hiện rõ trên khuôn. Vì thế người xưa dặn "lông mày dày đến bờ mi, đừng để lòng dại dột lại gần".
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư