Người xưa nói "Người có phúc lông chân dày, người vô phúc chân chạy ngược xuôi"
Có bao giờ bạn tự hỏi, vì sao người xưa nói: "Người có phúc lông chân dày, người vô phúc chân chạy ngược xuôi"?

Người có phúc có lông ở chân dày
Với quan niệm: Người có phúc có lông ở chân dày thì có thể được hiểu theo nghĩa đen. Nhưng dưới ảnh hưởng của di truyền, chúng ta đều biết rõ người có lông chân dài hay không đều do gen quyết định, đó là điều tự nhiên.
Vậy chúng ta phải hiểu và vận dụng như thế nào với kinh nghiệm truyền lại của người xưa?

Nếu quan niệm này ở thời hiện đại thì không còn đúng, nhưng ở thời xưa thì thấy rõ được ý nghĩa của nó.
Trong quá trình làm lúa nước, chân của người nông dân thường xuyên bị lấm bùn. Lớp bùn đất dính vào da thịt lên cao rồi đến đầu gối. Sau đó họ phải rửa sạch lớp bùn dính đó lên, Có lúc bùn đất đã khô, khi thì còn ướt. Việc này lặp đi lặp lại nhiều ngày khiến cho chân người nông dân ngày càng ít lông đi.
Chưa bàn đến thời gian lâu dài qua các thế hệ con nhà nông thì việc này thôi cũng đã khiến họ có lượng lông chân ít hơn người khác.
Người có phúc thì lông chân dày, người vô phúc chân chạy ngược xuôi là vì sao? Như đã nói ở trên thì những người thường xuyên làm việc đồng áng sẽ phải làm những công việc mà đa phần người giàu không làm nên lông chân của họ hầu như không có.

Người vô phúc chân chạy ngược xuôi
Vì cuộc sống vất vả nên họ phải làm nhiều hơn để đảm bảo cho cuộc sống này. Chúng ta có thể thấy đạo lý người xưa cho rằng ăn ở phúc đức thì cuộc đời thong thả, ăn ở thất đức thì sớm muộn cũng gặp chuyện không như ý.
Làm người quan trọng nhất chính là sống thật tốt, việc của bạn là cứ lạc quan, trời xanh ắt có sự an bài tốt nhất.
Xem thêm: Người xưa dặn: "Nằm không nằm ngửa, ngồi không dạng chân"
Đọc thêm
Người xưa tin vào nhân tướng học, họ cho rằng, các nét trên gương mặt sẽ quyết định vận mệnh của 1 người. Vậy mới có câu "thà nghèo cả đời còn hơn kém sắc".
"Người khôn sớm chẳng sống lâu" - đây là nhận định của người xưa nhưng đến nay liệu nó còn đúng tuyệt đối hay không?
Vì không hiểu "tiểu phú do nhân, đại phú do thiên" là gì nên chúng ta mải miết đi tìm hư vinh, nỗ lực không đúng chỗ, để rồi cứ quẩn quanh trong nghèo khó, bực bội.
Bài mới

Khổng Tử nói: “Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, đó mới là biết”. Nghe qua, tưởng chừng chỉ là một lời khuyên về cách trả lời khi có ai hỏi. Nhưng nếu suy ngẫm kỹ, đây là triết lý sống vô cùng thực tế và minh triết, dạy con người cách đối diện với tri thức, với bản thân và với cuộc đời.

Trong dân gian vẫn truyền tụng câu: “Tháng Bảy mưa ngâu, ai sầu nấy chịu – Mùng Một tháng Bảy, quỷ mở cổng trần”. Từ xưa, tháng 7 âm lịch luôn gắn liền với nỗi ám ảnh mơ hồ, được gọi là “Tháng Cô Hồn”. Câu nói ấy không chỉ phản ánh nỗi sợ hãi khó gọi thành tên mà còn thể hiện hệ thống niềm tin tâm linh đã ăn sâu trong văn hóa người Việt từ đời này sang đời khác.

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư