Câu chuyện "lòng tốt" - Thứ mà người điếc có thể nghe, người mù có thể nhìn

Sự sống của họ nhờ vào tình yêu thương, đùm bọc của những người thân thích. Những người này cùng với họ không ngừng hy vọng một ca ghép tạng đưa họ trở về cuộc sống bình thường.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Đầu buổi sáng, hai bệnh nhân chuyển phòng. Họ đã ở đây gần một tháng. Để làm các xét nghiệm phục vụ ghép thận. Hôm nay, họ được chuyển đến phòng “trước ghép thận”, để làm các xét nghiệm quan trọng cuối cùng.

Căn phòng trở nên rộng, thoáng. Cùng “đi” với 2 người chuyển phòng, là “bạn ghép”- người hiến thận, người chăm nuôi, người thăm hỏi.Gần trưa, một bệnh nhân mới nhập phòng. Ông trạc ngoài 65 tuổi.

Cao to, nước da trăng, nét mặt tươi tỉnh. Nếu gặp ông ở nơi khác, chắc ít người đoán ông có bệnh. Bộ quần áo bệnh viện rộng thùng thình với nhiều người, ông mặc vừa vặn, thấy cả nếp là. Tay ông xách chiếc túi da nhỉnh như túi du lịch nhỏ, như xắc tay của phụ nữ. Người chăm nuôi đi trước ông, cũng đứng tuổi, thấp nhỏ và đen, lưng hơi còng.

Cao to, nước da trăng, nét mặt tươi tỉnh. Nếu gặp ông ở nơi khác, chắc ít người đoán ông có bệnh. Bộ quần áo bệnh viện rộng thùng thình với nhiều người, ông mặc vừa vặn, thấy cả nếp là. Tay ông xách chiếc túi da nhỉnh như túi du lịch nhỏ, như xắc tay của phụ nữ. Người chăm nuôi đi trước ông, cũng đứng tuổi, thấp nhỏ và đen, lưng hơi còng.

long-tot--thu-ma-nguoi-diec-co-the-nghe-nguoi-mu-co-the-nhin

Những người ghép tạng rất thương nhau. Người khổ thường nhiều bao dung. Cuộc sống bình thường của người khác, đối với họ là điều mơ ước, xa xỉ! Sự sống của họ nhờ vào tình yêu thương, đùm bọc của những người thân thích. Những người này cùng với họ không ngừng hy vọng một ca ghép tạng đưa họ trở về cuộc sống bình thường.

Lúc sau, mọi người trong phòng đã biết rõ về bệnh nhân mới. Ông người tỉnh Nam định. Hai vợ chồng đều là giáo viên về hưu. Ông nhiều năm nay nằm viện chạy thận nhân tạo. Vừa chuyển từ bệnh viện đa khoa Nam định đến đây với chỉ định ghép thận.

– Lúc nào chị ấy đến với ông?- người phụ nữ nằm giường bên hỏi ông.

– Tôi quen nằm viện một mình…- ông giáo trả lời.- Nhà tôi cũng không được khỏe. Phải trông nom nhà cửa, vườn tược các cụ để lại. Chúng tôi không có con…Căn phòng như có tiếng thở dài nén lại.

– Bác ơi!…- thanh niên có chỉ định ghép thận nằm giường cuối phòng kêu lên. Giọng anh đầy vẻ bi quan, ái ngại.

Người phụ nữ nằm giường bên như nói một mình:

– Ghép thận tốn kém, vất vả lắm… ông ạ!

Ông giáo nói:

– Chúng tôi đã tìm hiểu. Riêng chúng tôi, không kham nổi.- ông xác nhận.- Nhưng chúng tôi có nhiều học trò. Nhiều năm nay họ động viên chúng tôi: Họ sẽ lo tất cả!Từ cuối phòng ai đó buông ra một tiếng thở dài.

Ông giáo nói tiếp:

– Người cùng đi với tôi đến đây là học trò của nhà tôi.

Vừa lúc “học trò của nhà tôi” vào phòng. Ông xách theo cơ man là hành trang của người nằm viện: Cạp lồng cơm, chai nước lọc, túi quýt, khăn màn. Người bán hàng ở ngoài phố bê giúp ông 2 chiếc chậu nhựa và đồ dùng cá nhân.

Người học trò từ tốn xếp các thứ vào tủ ở đầu giường.

– Thày ạ, tối nay thày chạy thận ca cuối cùng. Từ 7 giờ đến 10 giờ 30 – người học trò nói.- Cậu Hưng sắp đến thày ạ!

– Hưng nào?

– Dạ Hưng “khỉ”.

– Cậu ấy đi công tác thành phố Hồ chí Minh cơ mà?

– Nó ra tối qua thầy ạ. Cậu ấy vừa gặp Giám đốc bệnh viện…

Ông giáo cảm phiền:

– Anh nói với anh em: Đừng thông tin tôi ở đây. Tôi nằm viện quanh năm. Mọi người đều bận bịu cả…!

– Thày yên tâm. Đến với thày là những người đã nên ông nên bà cả rồi!

Ông giáo im lặng. Mọi người trong phòng cảm giác nhẹ nhõm. Ai nấy nhìn ông giáo bớt vẻ xót xa, ái ngại. Họ từng chứng kiến, từng trải qua hoặc đang theo đuổi một ca ghép thận.

Nên biết rõ công việc này vô cùng vất vả, tốn kém, thất vọng rình rập như thế nào! Những lúc tận tâm, tận lực theo đuổi mục đích là chỉ dám trông chờ vài phần trăm may mắn và phúc khí gia đình!

Câu nói chân tinh của người học trò có vẻ người khắc khổ chỉ kém thày dăm tuổi, cho người ta thấy một nghĩa tình sắt son!

Hưng “khỉ” vào phòng. Ông trạc 60 tuổi, mặc quân phục nhưng không đeo quân hàm. Ông chào mọi người trong phòng, rồi đến ngồi bên ông giáo.

– Cô có khỏe không thầy?- ông hỏi thăm.

– Nhà tôi khỏe.

– Hơn một năm em chưa gặp cô!

– Vậy là anh đến dịp tháng 4 năm ngoái…?

– Dạ vâng.

– Dịp đó bà giáo mừng lắm: vườn nhà có nhiều hoa trái…

– Vâng ạ!… Mọi người còn tấm tắc món canh chua của cô nữa!

Người học trò có vẻ ngoài khắc khổ phụ họa:

– Tớ thích nhất được phụ xắp lễ với cô… Những chiếc đĩa cổ bích đồng tuyệt đẹp!

Mặt ông giáo tươi rói:

– Đồ thờ gia bảo các cụ truyền lại.

Hưng “khỉ” cầm tay thầy:

– Có kết quả khám bệnh sáng nay rồi thầy ạ!…Thầy bị nhiễm viêm gan A.

Mặt ông giáo biến sắc. Im lặng một lát.

– Mới bị thôi…- ông giáo trầm ngâm.- Chắc lây qua chạy thận.

Hưng động viên:

– Thầy yên tâm. Điều trị tích cực trong một tháng. Nghiêm ngặt vệ sinh quy trình lọc máu. Sẽ luôn luôn có người ở bên thầy!

Người học trò thấp nhỏ có điện thoại. Ông xin phép ra ngoài: Có khách đến thăm thầy giáo “ngoài giờ thăm nuôi”, yêu cầu ông “thế chỗ”!

Khách là 2 bà cháu. Cháu gái khoảng 5 tuổi, giống bà như lột. Em mặc áo váy trắng, 2 bím tóc thắt nơ đỏ. Người bà quá trẻ, tóc ngắn khum vào cổ. Bà mặc áo dài ngắn tay, nền vải màu ngà lấm tấm những bông hoa cải xẫm màu.

Tay bà xách túi lưới xanh bao ngoài một túi giấy. Bà nhìn lướt khắp phòng, mỉm cười chào mọi người. Ông giáo ngồi thẳng người trên giường.– Em chào thầy ạ!… Đây là cháu ngoại của em – bà nói, tay chạm vào vai cháu.

Cháu bé tươi tỉnh, dạn dĩ vươn 2 tay và 2 ông cháu ôm lấy nhau. Bà trẻ nhắc: “Con chào cụ nữa chứ!”

Cháu bé cất giọng thánh thót:– Con chúc cụ chóng khỏe ạ!

Xem thêm: Bố chồng tôi – Câu chuyện nhân văn đầy tình người

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

“Con người có số” là câu chuyện ngắn thú vị về một người phụ nữ can trường, thay vì đầu hàng số phận chị đã vượt lên, giành lấy một cuộc đời rực rỡ cho chính mình.

Con người có số - Câu chuyện nhân văn thú vị
0 Bình luận

“Lòng tự tôn của người nghèo” là câu chuyện ngắn sâu sắc với thông điệp chân thực, đáng để bạn đọc thật chậm, ngẫm thật lâu. Bởi nó là lẽ sống đẹp đẽ mà mỗi người cần có!

Lòng tự tôn của người nghèo – Câu chuyện nhân văn xúc động
0 Bình luận

“Những điều vô giá” là bài học sâu sắc trong cuộc sống dành cho chúng ta, ở đời có những điều quý giá mà không đồng tiền nào có thể mua được.

Những điều vô giá – Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Chữ hiếu ngày nay – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tiền cho vay được có thể sẽ giúp ai đó khấm khá lên, nhưng cũng có thể gây nên một thảm cảnh gia đình, nhất là trong thời buổi “chữ hiếu ngày nay” đang lắm điều cần bàn.

Hải An
Hải An 2 ngày trước
Lời khuyên của con rể - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Lời nói của con rể khiến tôi không hài lòng, hay nói đúng hơn là thất vọng. Tôi không thể bán nhà cửa để vào viện dưỡng lão ở được...

Đăng Dương
Đăng Dương 3 ngày trước
Người xưa dặn: Có 7 kiểu đàn bà phá nát phúc đức nhà chồng, dù đẹp như tiên cũng tránh lấy 

Theo quan niệm của người xưa thì những kiểu phụ nữ này sẽ tạo nghiệp, ảnh hưởng tới phúc đức gia đạo nhà chồng nên tránh.

Đỗ Thu Nga
Đỗ Thu Nga 4 ngày trước
Con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn cảm động

Tôi từng khuyên bạn thân bỏ chồng khi cô ấy phát hiện chồng có con riêng bên ngoài, nhưng đến khi chính mình rơi vào hoàn cảnh ấy tôi lại lưỡng lự không quyết định được.

Hải An
Hải An 5 ngày trước
Người xưa cảnh báo: Mang 3 thứ này vào nhà tài lộc tiêu tan

Có những vật tưởng như vô tri nhưng nếu mang vào nhà sẽ khiến tài lộc tiêu tan, gia đạo lục đục. Dưới đây là 3 thứ tuyệt đối tránh mang vào nhà.

Đỗ Thu Nga
Đỗ Thu Nga 5 ngày trước
Bố tôi và những chiếc răng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhìn nụ cười của bố tôi hạnh phúc vô ngần. Đôi khi báo hiếu không cần đến những điều to tát. Chỉ cần cha mình nhai ngon một bữa cơm, cười rạng rỡ không ngại ngùng, là đủ thấy lòng ấm.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
15 chữ khiến phụ huynh phải suy ngẫm: 'Chọn ngành cho con nhưng mình chưa từng hỏi con muốn gì'

15 chữ ngắn gọn nhưng tựa như một lời thức tỉnh để hàng triệu bậc phụ huynh cần ngẫm lại xem mình đã thật sự hiểu con chưa?

Đỗ Thu Nga
Đỗ Thu Nga 6 ngày trước
Vì sao người xưa nói 'móng nhà vững chắc, 3 đời thịnh vượng'?

Ở đời, chúng ta sử dụng rất nhiều thứ - có thứ hỏng thì có thể thay được nhưng có những thứ nếu chọn sai thì rất khó sữa chữa, nhất là nhà cửa.

Đỗ Thu Nga
Đỗ Thu Nga 6 ngày trước
Khi nào có thời gian – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Chỉ đến khi ngồi suốt đêm bên giường bệnh tôi mới nhận ra cái gọi là “khi nào có thời gian” chính là lời hứa suông lớn nhất đời người.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Triết lý từ chuyện tình trong phim Thiện nữ u hồn: Thiện lương mà không có sức mạnh chỉ là thứ vô dụng!

Phải xem đi xem lại đến vài lần phim "Thiện nữ u hồn", tôi mới để ý đến câu nói: "Thiện lương mà không sức mạnh chỉ là thứ vô dụng".

Đỗ Thu Nga
Đỗ Thu Nga 7 ngày trước
Người xưa dặn: Đặt 1 trong 5 vật ở cửa ra vào, gia đình bình an, phú quý kéo đến

Người xưa rất coi trọng phong thủy nhà ở, vì thế đã khuyên hậu thế đặt 5 vật này ở cửa ra vào để đón bình an, phú quý. Đó là những thứ gì?

Đỗ Thu Nga
Đỗ Thu Nga 7 ngày trước
Con có về không? - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Nhà hàng xóm tưng bừng làm cỗ đón con trai, con gái về chơi dịp lễ. Mẹ sốt ruột cứ ra ngõ ngóng chờ, lòng cứ tự hỏi, không biết con có về không?

Thanh Tú
Thanh Tú 03/05
Cổ nhân dạy: 'Thánh nhân dạy vì bụng không vì mắt'

"Thánh nhân dạy vì bụng không vì mắt" - triết lý sâu xa của cổ nhân, ai hiểu được thì giàu sang phú quý kề cận. 

 Mẹ muốn tái hôn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ngày mẹ còn trẻ, phơi phới thanh xuân sao không lấy chồng. Giờ đầu hai thứ tóc lại đột ngột muốn tái hôn?

Hải An
Hải An 02/05
Người xưa nói: Gia phong tốt vượng ba đời

"Gia phong tốt vượng ba đời" - chỉ cần duy trì 2 thói quen này, cuộc sống sẽ ngày càng thịnh vượng. 

Mẹ chồng nàng dâu – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Vợ chồng tôi kết hôn đã hơn một năm, nhưng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không những không cải thiện mà còn xấu đi theo thời gian khiến tôi mệt mỏi vô cùng.

PC Right 1 GIF
Đề xuất