Hai mẩu chuyện ngắn về vị triết gia giúp bạn ngộ ra những triết lý nhân sinh ở đời
Hai mẩu chuyện ngắn dưới đây chắc chắn sẽ giúp bạn ngộ ra những triết lý nhân sinh đơn giản nhưng cần thiết cho cuộc sống.

Vị triết gia và người nông dân
Chuyện kể rằng, có một vị triết gia nọ muốn đuổi trâu vào chuồng nhưng làm cách nào nó cũng lì ra, không chịu vào. Vị triết gia lôi đằng trước lại vụt đằng sau, mệt hết hơi mà con vật vẫn không vào trong.
Lúc đó, một người nông dân đi ngang qua, trông thấy liền phì cười. Người nông dân cầm một nắm cỏ xanh để trước miệng nó. Thật bất ngờ, con trâu ngoan ngoãn đi theo người nông dân vào chuồng.
Vị triết gia cũng vô cùng ngạc nhiên. Sau khi về nhà, ông nghĩ đi nghĩ lại sự việc trên và cuối cùng đã kết luận ra vài triết lý sau:
Mỗi con người đều có một khu vực sống phù hợp với mình. Về việc làm thế nào để đối đãi với con trâu thì triết gia không thể bằng người nông dân. Nếu để người khác làm việc này, chỉ dựa vào cưỡng ép sẽ không thành công, dù bạn tốn bao mồ hôi công sức đi nữa cũng khó có thể có được hiệu quả cao.

Thật ra, việc chúng ta cần làm chỉ đơn giản là cầm một nắm "cỏ xanh" trong cuộc sống, cho người khác chút ngọt ngào và hi vọng mà thôi.
Mọi việc trên đời này không phải là bạn nghĩ như nào thì nó sẽ là như thế. Hãy đứng ở vị trí của người khác, thường xuyên nghĩ cho người khác. Như thế, đường đời của bạn sẽ càng đi càng rộng mở, càng đi càng thuận lợi.
Triết gia và nhà điêu khắc
Một câu chuyện khác cũng giúp ta nhận ra triết lý sống ý nghĩa: Có một nhà điêu khắc dùng đá để điêu khắc con chim ưng. Phải nói rằng, con chim được điêu khắc rất giống chim thật, rất sinh động với tạo hình đang tung cánh bay lên không trung.
Vị triết gia nhìn thấy liền thắc mắc: "Sao anh có thể điêu khắc tảng đá để nó có thể bay lên được như thế?"
Nhà điêu khắc trả lời: "Thực ra, con chim ưng bay cao này vốn dĩ đã ở đó, tôi chỉ là bỏ đi những phần thừa thãi trên tảng đá mà thôi".

Một tảng đá, chỉ cần bỏ đi những góc cạnh thừa thãi là có thể bay lên. Điều này lại khiến triết gia nghĩ đến con người. Con người có lẽ cũng giống tảng đá kia, chỉ cần dám bỏ đi những thứ dự thừa, cũng có thể bay lên!
Nhưng sự cám dỗ của nhân sinh giống như những góc cạnh thừa thãi của tảng đá kia vậy. Nếu đối mặt với cám dỗ, cái này cũng muốn, cái kia cũng thích, cái này không lỡ bỏ, cái kia cũng muốn giữ, đời người sẽ như tảng đá nặng trĩu, mãi mãi chẳng thể trở thành chim ưng sải cánh bay cao được.
Triết lý rút ra: Muốn có một cuộc đời có thể bay cao, bay xa, chỉ cần từ bỏ những thứ thừa thãi đi là được.
Xem thêm: Nếu cuộc đời không còn thành tính - Câu chuyện nhỏ hàm chứa đạo lý lớn lao
Đọc thêm
Học vấn và cảnh giới được xem là tâm lượng cao nhất của một đời người. Một bài học quan trọng mà cha mẹ nên dạy con cái chính là "nghĩ cho người khác.
Đời người, ai chẳng có lúc rơi vào cảnh khốn đốn. Tuy chúng là trở ngại nhưng cũng là cơ hội, chỉ cần kiên định, nhẫn nại thì sẽ vượt qua, như nước chảy đến cùng sẽ thành thác.
Phụ nữ xưa rất coi trọng lễ giáo, vì thế họ luôn dạy con phải trở thành người lương thiện, sống lành mạnh, không bất nhân bất nghĩa, không hưởng lạc trên công sức của người khác.
Bài mới

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Cổ nhân xưa có câu: “Kẻ trí chọn bạn như chọn cây để trú, người dại chọn bạn như nhặt củi giữa rừng thấy gì cũng ôm vào, rồi có ngày bị đâm ngược trở lại”. Vậy nên, người khôn ngoan không chỉ học cách tiến tới, mà còn biết khi nào nên rút lui. Dưới đây là ba kiểu người mà bậc trí giả xưa nay luôn tìm cách tránh xa, trong khi kẻ dại lại dễ bị cuốn vào, chuốc lấy khổ đau.

Người xưa nói: “Không mắc kẹt trong sự oán giận là đã đạt được một nửa hạnh phúc” không phải một lời sáo rỗng khuyên người ta “buông bỏ cho nhẹ lòng”, mà là một minh triết sâu sắc về bản chất của hạnh phúc: Hạnh phúc không chỉ đến từ những gì ta có, mà còn đến từ những gì ta không để tâm mình bị trói buộc.

Cổ nhân răn dạy: “Người nuôi dưỡng cây, cây giúp người thịnh vượng” không chỉ là lời nhắc về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên, mà còn là chân lý về sự bền vững, sự trao đi và nhận lại trong cuộc đời.