Chở cụ bà lúc nửa đêm, tài xế xúc động khi biết đây là hành trình cuối cùng của đời bà

Mãi sau này, tôi vẫn không thể nào quên được hành trình cuối đời của bà cụ. Có lẽ, tôi chưa làm được điều gì có ý nghĩa hơn là chuyện tôi đã làm trong buổi sáng hôm ấy.

Loan Nguyễn Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Đó là chuyện xảy ra vài hơn hai mươi năm trước đây. Thời điểm đó, tôi lái xe taxi kiếm sống qua ngày. Vào một đêm, đã 2 giờ 30 sáng vẫn có người gọi xe ở khu chung cư.

Khi tôi đến nơi, các dãy nhà đều ẩn trong bóng đêm. Chỉ duy nhất ánh sáng mù mờ từ khung cửa sổ kéo màn kín là thu hút sự chú ý của tôi.  Có thể một số người lái xe sẽ nhấn còi một hay hai lần và chờ đợi khoảng một phút, nếu không thấy có người là họ lái xe đi.

Trong suy nghĩ, tôi hiểu rằng, rất nhiều người nghèo không có xe cộ và taxi là phương tiện di chuyển duy nhất họ có thể sử dụng vào những hoàn cảnh đặc biệt hay những khung giờ bất thường. Nếu có linh cảm nguy hiểm thì tôi sẽ ngồi im trong xe chờ đợi, còn không thì tôi sẵn sàng ra khỏi xe và đi đến tận cửa để nếu có ai đó cần tôi giúp.

Tôi bước đến trước ngôi nhà và gõ cửa. Từ bên trong vang lên: "Xin chờ một chút". Đây là giọng nói của người già nhưng có vẻ trong trẻo. Tôi nghe thấy tiếng của các vật dụng trong nhà dường như đang bị kéo đi trên sàn nhà.

Vài phút sau, cửa mở, một bà cụ khoảng 80 tuổi đứng ngay trước mặt tôi. Cụ mặc chiếc áo đầm dài in hoa, đội cái mũ trắng xinh xắn với giải lụa gài chung quanh, trông giống y như một người nào đó từ cuốn phim của những năm 1940 chợt bước ra, với chiếc vali vải bên cạnh. 

xuc-dong-chuyen-xe-cuoi-cung-cua-cuoc-doi-ba-cu-1

Sau lưng cụ, căn phòng chung cư trống trải như quanh năm không có ai cư ngụ, tất cả bàn ghế đều được phủ kín bằng những tấm trải giường. Liếc nhìn qua vai cụ, không có bất kỳ vật dụng nào trên quầy trong bếp hay trên tường cả và sát chân tường trong góc phòng tôi có thể thấy mấy cái thùng giấy đầy những ly tách và khung ảnh sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.

- Phiền ông mang giúp tôi cái vali này ra xe.

Tôi giúp cụ cất chiếc vali ở thùng xe phía sau. Rồi tôi quay trở lại đỡ cánh tay cụ, từng bước một, dìu cụ xuống đường hướng về chiếc xe... Cụ luôn miệng nói cảm ơn.... "Không có gì, thưa cụ" tôi nói, "cháu coi những người lớn tuổi như là mẹ của cháu vậy..." Cụ trả lời: "Ông tử tế lắm....".

Khi cụ đã ngồi ổn định trên băng ghế sau, tôi ngồi vào ghế lái và nổ máy xe. Cụ đưa cho tôi tờ giấy ghi địa chỉ nơi cụ muốn đến và hỏi tôi, rất nhỏ nhẹ:

- Ông có thể chạy ngang qua dưới phố cho tôi một chút không?

Tôi nhìn vào địa chỉ ghi trong tờ giấy, buột miệng nói:

- Nếu lái xuống phố thì đường xa hơn và lâu hơn nhiều đấy cụ ơi.

- Cứ thong thả, ông à, không có gì vội vã cả, Tôi trên đường tới hospice (nhà dành cho những người sắp từ giã cuộc sống) thôi.

Nghe bà cụ nói vậy, tôi có phần xúc động. Tôi ngước mắt nhìn qua tấm gương chiếu hậu, đôi mắt cụ long lanh trong bóng tối.

- Tôi không còn ai thân thích trên cõi đời này, và bác sĩ đã nói tôi cũng chẳng còn bao lâu nữa, hai hay ba tuần là nhiều...

Tôi với tay, tắt vội cái máy tính khoảng cách và tính tiền rồi lặng lẽ hỏi cụ:

- Thưa cụ muốn đi qua đường nào trước?

Vậy là trong hai giờ liên tục, chúng tôi đi loanh quanh từng con đường trong các khu phố. Cụ chỉ cho tôi tòa nhà nhiều tầng mà trước đây cụ từng làm người điều khiển thang máy ở đó. 

Rồi tiếp đến một khu phố nơi có những căn nhà nhỏ đã cũ nhưng vô cùng độc đáo. Cụ nói với tôi, khi mới lập gia đình cụ từng ở trong khu này. Cụ còn chỉ cho tôi căn nhà thấp thoáng dưới ánh đèn đêm. Ánh mắt của cụ đầy lưu luyến khiến tôi tưởng tượng về một trời quá khứ thương yêu đằm thắm của đôi vợ chồng trẻ.

Khi đến trước một nhà kho của cửa tiệm bán giường tủ, bàn ghế, cụ ra hiệu cho tôi dừng xe lại. Cụ bảo tôi rằng trước đây chỗ này là vũ trường nổi tiếng. Khi là thiếu nữ mười sáu tuổi, cụ đã từng hãnh diện đến đây khiêu vũ lần đầu. Qua lời kể của cụ, tôi thấy thấp thoáng hình ảnh một thiếu nữ trẻ trung rạng ngời với bộ dạ phục xinh đẹp và nụ cười tươi tắn. 

Đôi khi, cụ bảo tôi đậu xe trước một toà nhà nào đó hay ở một góc phố khuất nẻo không tên.... và cụ im lặng thẫn thờ trong bóng tối như đắm chìm với cả một dĩ vãng xa xăm bao la và sâu thẳm...

Cho đến khi trời le lói ánh sáng đầu tiên của ban ngày, cụ nói với tôi khẽ khàng như một hơi thở:

- Chúng ta đi thôi.

Tôi lái xe trong im lặng đến khu nhà hưu dưỡng. Đó là một dãy nhà thấp, kín đáo, ngăn nắp và gọn gàng. Tôi vừa ngừng xe là đã có hai người xuất hiện với chiếc xe lăn như là họ đã chờ đợi từ lâu rồi. Tôi bước xuống mở thùng xe phía sau để lấy chiếc vali nhỏ của cụ mang tới để ngay cửa chính, xong quay trở ra đã thấy cụ đã được đỡ ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăn.

xuc-dong-chuyen-xe-cuoi-cung-cua-cuoc-doi-ba-cu-2

- Tiền xe hết bao nhiêu vậy cháu?. Cụ vừa hỏi vừa mở cái ví nhỏ.

 "Cháu không lấy tiền bác đâu..", tôi trả lời.

- Nhưng cháu phải kiếm sống chứ...

- Đã có những khách hàng khác, thưa bác...

Gần như không tính toán so đo, tôi cúi xuống ôm lấy bờ vai cụ. Đáp lại, cụ ôm tôi thật chặt:

- Cảm ơn cháu đã cho cụ già này khoảng thời gian thật quý giá và đầy ý nghĩa.

Tôi siết chặt tay cụ và quay bước đi trong ánh sáng mờ nhạt của một ngày mới đến. Phía sau, có tiếng cửa đóng đầy dứt khoát. Tôi bỗng cảm thấy như cả cuộc đời của một người vừa được khép lại.

Buổi sáng hôm đó, tôi không chở thêm người khách nào mà chỉ chạy xe loanh quanh trong vô thức. Dường như tôi chẳng biết mình đang đi đâu. Cả ngày, tôi chẳng nói với ai lời nào. Tôi tự hỏi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà cụ gặp phải một người tài xế nóng nảy chỉ muốn nhanh chóng chở cụ đến nơi rồi về nhà? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không bước xuống gõ cửa mà ngồi trên xe chờ ít phút bấm còi 1 lần rồi lái xe đi?.

Suốt những năm tháng cuộc đời sau này, tôi vẫn không thể nào quên được hành trình cuối đời của bà cụ. Có lẽ, tôi chưa làm được điều gì có ý nghĩa hơn là chuyện tôi đã làm trong buổi sáng hôm ấy.

Con người thường luôn nghĩ cuộc đời sẽ có những thời khắc quan trọng, đánh dấu bằng những sự việc to lớn, dễ dàng ghi nhớ. Thế nhưng, đẹp nhất vẫn là những giây phút nhỏ bé bất ngờ nhưng mang lại cảm xúc mãnh liệt khiến ta mãi chẳng thể nào quên.

Hãy trân trọng từng khoảnh khắc trong đời, dù là buồn hay là vui, bởi chẳng ai biết trước ngày mai sẽ ra sao, chẳng biết khi nào sẽ là chuyến xe cuối cùng của đời người.

Xem thêm: Cuộc đời này có bao lâu mà hoài phí, nhiều chuyện ở đời chẳng đáng để bận tâm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Tết Trung thu nên làm gì là vấn đề được rất nhiều người quan tâm. Trung thu được xem một lễ hội truyền thống của đất nước ta, do đó vào ngày này có rất nhiều hoạt động thú vị mà bạn không nên bỏ qua.

Trung thu 2021 nên làm gì?
0 Bình luận

"Người đàn ông quyến rũ nhất thế giới" 2020 - tài tử da màu Michael B. Jordan sẽ vào vai nam chính trong bộ phim tâm lý gia đình "Hồi ký của cha".

Hoạt động mới của 'người đàn ông quyến rũ nhất thế giới' 2020 - tài tử Michael B. Jordan
0 Bình luận

Rằm tháng 7 là một ngày quan trọng trong văn hóa tâm linh của người Việt. Năm nay dịch bệnh COVID-19 diễn biến phức tạp, người dân hạn chế đi lại, việc mua sắm đồ cúng, làm lễ, đi chùa,... cũng đều trở nên tối giản so với mọi năm.

Rằm tháng 7 rơi vào giữa mùa dịch nên dâng hương thế nào cho phù hợp và an toàn nhất?
0 Bình luận

Tính đến thời điểm hiện tại 63 tỉnh, thành phố công bố lịch tựu trường, khai giảng năm học 2021 - 202. 

Cập nhật lịch tựu trường mới nhất của của 63 tỉnh, thành
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo cũng chớ ăn lươn trông trăng”, vì sao?

Người xưa căn dặn: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, thoạt nghe ta dễ nghĩ đây chỉ là một kinh nghiệm ăn uống dân gian, nhưng kỳ thực, đó là lời nhắc nhở con cháu về cái gốc làm người, về phẩm giá và sự cẩn trọng trước những thứ dễ dàng mà nguy hiểm.

Hải An
Hải An 3 ngày trước
Người xưa nói: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”

Người xưa có câu: “Mưu sự không có chủ kiến ắt lâm vào cảnh khốn đốn, làm việc không có chuẩn bị tất xôi hỏng bỏng không”. Chỉ một lời răn nhưng là tinh hoa đúc kết từ bao đời, nhấn mạnh hai yếu tố cốt lõi của mọi thành công là chủ kiến và sự chuẩn bị.

Hải An
Hải An 27/07
“Xử đẹp” con riêng của chồng – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ông nắm tay bà, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Ông cám ơn bà nhiều lắm! Cảm ơn cách “xử đẹp” của bà suốt hơn 20 năm qua để gia đình được vẹn tròn, êm ấm.

Hải An
Hải An 26/07
Cổ nhân răn dạy: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”, càng ngẫm càng thấm!

Cổ nhân nói: “Không thể nói chuyện biển cả với con ếch ngồi đáy giếng, chẳng thể bàn về băng tuyết với lũ côn trùng mùa hè”. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng ẩn sâu là lời cảnh tỉnh sâu sắc về nhận thức, tầm nhìn và giới hạn tư duy của con người.

Thanh Tú
Thanh Tú 25/07
Cụ Cự “góa con” – Câu chuyện nhân văn xúc động

Nhìn 5 người con của cụ Cự ai cũng giỏi giang, thành đạt, mọi người trong làng ai nấy đều ngưỡng mộ, nghĩ rằng kiểu gì tuổi già của cụ cũng được hưởng phúc.

Hải An
Hải An 24/07
Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau”, càng ngẫm càng thấm!

Triết gia Trang Tử nói: “Bi ai lớn nhất của đời người là chết về tâm tưởng, còn cái chết về thể xác chỉ xếp sau". Đó không chỉ là một nhận định triết lý, mà còn là một hồi chuông tỉnh thức giữa cuộc sống hiện đại đang ngày một rối ren, hối hả và rệu rã từ bên trong.

'Con lớn mà không trông em cho bố mẹ' - Câu chuyện đáng suy ngẫm

"Con lớn mà không trông em cho bố mẹ", lời mẹ trách sau khi em tôi ra đi mãi mãi ở tuổi 11. Lời nói ấy như nhát dao xoáy vào tim, theo tôi suốt cả cuộc đời...

Hải An
Hải An 22/07
Người xưa căn dặn: Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết.

Người xưa nói "Muốn biết một người có phúc hay không, chỉ cần nhìn “miệng” là biết". Nghe tưởng đơn giản, nhưng càng ngẫm càng thấy thâm sâu.

Thanh Tú
Thanh Tú 18/07
Yên ổn tuổi già – Câu chuyện đáng suy ngẫm

Nhìn cảnh con dâu xa lánh mẹ chồng, con trai cũng theo vợ không bênh vực mẹ một lời tôi chán nản xót thương cho tuổi già của chính mình… cả một đời vì con kết quả lại nhận về quả đắng.

Hải An
Hải An 17/07
Người xưa nói: “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái”, có nghĩa là gì?

Người xưa nói “Có tiền buôn Đông, không tiền buôn Thái.” Thoạt nghe tưởng là chuyện mua bán vùng miền, nhưng càng ngẫm, càng thấy câu này là lời dạy khôn ngoan về tư duy thích nghi, biết mình biết người và nghệ thuật xoay chuyển nghịch cảnh bằng sự linh hoạt và nhạy bén.

Hải An
Hải An 16/07
Bản di chúc 'tình người' - Câu chuyện nhân văn cảm động

Trước khi mất, vị doanh nhân đã để lại một bản di chúc thấm đẫm tình người: "Tiền của tôi hầu hết đến từ sự tranh giành, tâm kế trên thương trường. Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh..."

Lão Tử nói: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư”, càng ngẫm càng thấm!

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử đã để lại một câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng cả một thế giới quan sâu xa và một cái nhìn thấu suốt về nhân tình thế thái: “Đạo của Trời lấy chỗ dư bù chỗ thiếu, đạo của Người lấy chỗ thiếu bù chỗ dư.” Càng đọc, càng ngẫm, càng thấy rõ nỗi buồn của người xưa khi chứng kiến sự chênh lệch giữa quy luật hài hòa của tự nhiên và cách hành xử đầy thiên lệch của con ngư

Thanh Tú
Thanh Tú 14/07
Giá trị của người phụ nữ trong gia đình – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người phụ nữ càng có giá trị, càng không so đo với người trong cùng một mái nhà. Bởi họ hiểu rằng, gia đình chính là để yêu thương, không phải để hơn thua.

Hải An
Hải An 13/07
Lão tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”, càng ngẫm càng thấm!

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh”. Người có lòng thiện cao nhất thì như nước. Nước khéo làm lợi cho muôn loài mà không tranh giành với ai. Một lời dạy giản dị, nhưng ẩn chứa minh triết sâu sắc về cách sống hài hòa với vạn vật, thuận theo tự nhiên, và giữ mình khiêm nhường mà vẫn vững mạnh.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/07
Cổ nhân nói “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”, càng ngẫm nghĩ, càng thấm thía!

Trong kho tàng triết lý phương Đông, có những câu nói tưởng như ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa chiều sâu thâm trầm về nhân sinh. Một trong số đó là câu: “Ngôn nhi đương tri dã, mặc nhi đương diệc tri dã”. Tạm dịch là “Nói đúng lúc là trí, im lặng đúng lúc cũng là trí”.

Hải An
Hải An 11/07
Khóc tấm tức vì thương người nợ tiền – Câu chuyện nhân văn cảm động

Đã bao giờ được trả nợ mà bạn khóc tấm tức vì thương người nợ tiền mình chưa? Mình thì rồi, đó là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm... mỗi lần nhớ lại mình lại càng thấy thương.

Hải An
Hải An 10/07
PC Right 1 GIF
Đề xuất