Viện dưỡng lão là ngôi nhà cuối cùng của tôi - Câu chuyện nhân văn sâu sắc

Sống trên đời, con người không nên quá đặt nặng tiền bạc vật chất, bởi đến cuối cùng tất cả đều trở thành hư không! Vậy chi bằng hãy xem nhiều sách, dành thời gian bên cạnh người thân nhiều hơn và làm nhiều điều tốt đẹp, mở rộng tấm lòng yêu thương của bạn mà trở nên tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn.

Đỗ Thu Nga Theo dõi
Sống Đẹp
Nguồn: Internet

Ngày mai, tôi phải đi viện dưỡng lão…

Không vì bất đắc dĩ, thì tôi cũng không muốn đi viện dưỡng lão. Nhưng mà từ khi sinh hoạt hàng ngày không thể tự làm được, mà con gái vừa làm việc vất vả vừa phải chăm sóc cháu trai, không có thời gian để quan tâm mình, dường như đây là sự lựa chọn duy nhất đối với tôi.

Quả thật, mức sống ở viện dưỡng lão cũng không tệ: một mình trong căn phòng sạch sẽ, được lắp các đồ điện đơn giản thực dụng, đầy đủ các loại phương tiện giải trí; đồ ăn cũng ngon miệng; phục vụ rất chu đáo, bày trí xung quanh cũng rất đẹp.

Thế nhưng giá cả lại đắt đỏ, tiền hưu của tôi nhất định không đủ trả. Nhưng tôi còn có nhà của mình, đem bán nó đi, tiền cũng không còn là vấn đề nữa. Nhưng tất cả của cải còn lại, trong tương lai tôi muốn để dành cho con cái. Con cái tôi lại rất hiểu chuyện, chúng nói: “Tài sản của mẹ thì mẹ tùy ý sử ᴅụng, không cần lo cho bọn con”.

vien-duong-lao-la-ngoi-nha-cuoi-cung-cua-toi

Số tiền còn lại đúng là tôi muốn chuẩn bị để vào viện dưỡng lão. Sống trong nhà, cái gì cũng không thiếu từ kim chỉ đến rương hòm, ngăn tủ, ngăn kéo đều đầy ắp các loại đồ dùng. Quần áo bốn mùa, đồ dùng bốn mùa, chồng chất như núi; tôi thích sưu tầm, tem sưu tầm đã thành từng chồng lớn, ấm tử sa cũng đã hơn mười cái.

Còn có rất nhiều thứ linh tinh khác được cất giấu, nào là ngọc bích, hạt óc chó, đồ trang sức. Đặc biệt là sách, cả một mặt tường là giá sách, chật kín đầy ắp; гượυ ngon thì Mao Đài, Ngũ Lương, гượυ Tây cũng phải mấy bình.

Hơn nữa, còn có nguyên bộ đồ điện gia dụng, dụng cụ nấu nướng, nồi niêu xoong chảo, củi gạo dầu muối, đủ loại đồ gia vị, nhét chật đầy phòng bếp; còn hơn chục cuốn album ảnh, nhìn một phòng tràn đầy đồ vật, tôi cũng thấy phát rầu!

Ở viện dưỡng lão chỉ có một gian phòng, một cái tủ, một cái bàn, một giường, một ghế sô pha, một tủ lạnh, một máy giặt, một TV, một bếp điện từ, một lò vi ba, căn bản không có chỗ để lưu giữ thứ mà mình tích lũy.

Trong chớp mắt, tôi đột nhiên cảm giác được, những của cải này đều là dư thừa, chúng cuối cùng rồi cũng không thuộc về mình…

Chẳng qua, tôi chỉ là nhìn một cái, chơi một chút, dùng một lát, những đồ dùng đó trên thực tế chỉ thuộc về thế giới này, những thứ lần lượt lướt qua đời ta, dù gì chúng cũng chỉ là sinh mệnh.

Cố Cung là của ai, hoàng đế cho rằng là của trẫm đấy, nhưng bây giờ nó là của người dân, của xã hội, chỉ có thể trở thành lịch sử. Tự nhiên tôi hiểu ra: Tại sao có ít người giàu có, triệu phú và tỷ phú muốn đem cho toàn bộ tài sản của mình hoặc tuyên bố muốn tặng toàn bộ đồ cất giữ cho viện bảo tàng? Đó là bởi vì bọn họ hiểu rồi: Tất cả vốn dĩ không phải của họ! Rồi cuối cùng chết cũng ra đi tay trắng, rồi cũng sẽ thành hư không.

Bọn họ chẳng qua là nhìn một cái, chơi một chút, dùng một lát, sinh không mang theo đến, chết không mang theo đi, chi bằng tích đức làm việc thiện lưu lại phúc cho con cháu. Đó mới thật là sáng suốt!

vien-duong-lao-la-ngoi-nha-cuoi-cung-cua-toi-9

Căn phòng nhiều đồ đạc của tôi, thật muốn đem hiến tặng, nhưng lại không nỡ. Phải xử lý chúng trở thành một vấn đề khó khăn, con cháu lại chẳng dùng được bao nhiêu. Tôi có thể tưởng tượng, lúc cháu mình đối mặt với những bảo bối mà tôi khổ tâm tích lũy thì sẽ đối xử thế nào: quần áo chăn đệm toàn bộ đều vứt đi; hơn chục cuốn album quý báu bị đốt bỏ; sách bị coi như phế phẩm bán đi; đồ cất giữ không có hứng thú sẽ bị dọn sạch; đồ gỗ lim trong nhà không dùng, cũng sẽ đem bán giá rẻ.

Giống như phần cuối Hồng Lâu Mộng: “Chỉ còn lại trắɴg xóa một mảnh, thật sạch sẽ!”

Bất giác, tôi quay lại nhìn đống quần áo như núi, chỉ lấy vài bộ thích mặc; đồ dùng phòng bếp chỉ chừa lại một bộ nồi niêu chén bát. Sách chọn lấy vài cuốn đáng đọc; ấm tử sa chọn lại một cái để uống trà.

Mang theo chứng minh thư, giấy chứng nhận người già, thẻ y tế, hộ khẩu, đương nhiên còn có thẻ ngân hàng, vậy là đủ rồi

Đây chính là toàn bộ gia sản của tôi! Tôi đi rồi, từ biệt hàng xóm, đem trả ngôi nhà này lại cho thế giới này!

Kỳ thực, đời người chỉ có thể ngủ một giường, ở một gian phòng, dù nhiều hơn nữa đều là để nhìn chơi. Con người sinh ra trên đời, quả thật không cần quá nhiều, đừng quá coi trọng vật chất, bởi vì tất cả cuối cùng đều phải trả lại cho thế giới này!

Chi bằng đọc nhiều sách, dành thời gian ở bên cạnh người thân, yêu mến bạn bè bên cạnh, bởi vì có tấm lòng yêu thương, tâm thiện lành của bạn mà bạn sẽ trở nên tốt đẹp và vui vẻ hơn, cuộc sống cũng vì thế mà có ý nghĩa hơn rất nhiều.

Xem thêm: Đừng nộp lương cho vợ nữa - Câu chuyện đáng suy ngẫm

Bình luận
Mới nhất
Vui lòng để bình luận.

Đọc thêm

Việt Kiều - nghe thì có vẻ sang đấy, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Cái mác đánh đổi bằng mồ hôi và xương máu!

Việt kiều - Câu chuyện đáng suy ngẫm
0 Bình luận

Một lần vợ chồng tôi cãi nhau to. Tôi mồ hôi mồ kê nhễ nhại, miệng vẫn cứ nói không ngừng, đay nghiến chồng vì chuyện gì đó.

Cãi nhau mới biết chồng… đàn ông - Câu chuyện nhân văn sâu sắc
0 Bình luận

Tôi cứ ngỡ chuyển nhà sống gần con cháu, gia đình sẽ sum họp vui vầy, nhưng thực tế rất khác...

Bán nhà thành phố theo con, cha bị bỏ rơi trong cô độc - Câu chuyện nhân văn
0 Bình luận

PC Right 1 GIF

Bài mới

Người xưa dạy “Mộ không đầu con cháu nghèo, cáo canh mộ ba đời sang”, vì sao?

Trong phong thủy mộ phần có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của hậu thế nên người xưa mới căn dặn con cháu đời sau chú ý đến mồ mả ông bà, tổ tiên.

Đăng Dương
Đăng Dương 6 giờ trước
Mua nhà tặng bố mẹ vợ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tôi quyết định mua tặng bố mẹ vợ một căn chung cư ngay cạnh nhà mình. Khi biết chuyện, tôi bị cả nhà mắng là “đội vợ lên đầu”. Nhưng họ quên mất rằng, không có bố mẹ vợ thì tôi làm gì có ngày hôm nay.

Đăng Dương
Đăng Dương 2 ngày trước
Vì người già không còn mẹ - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người ta hay nói, “già như trẻ con”. Nhưng khác biệt ở chỗ, trẻ con được sinh ra trong một vòng tay, còn người già dần rời đi khỏi cuộc đời này trong một khoảng lặng.

Đăng Dương
Đăng Dương 3 ngày trước
Bài học làm người - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Chúng ta cứ ngỡ mình to lớn có giá trị, nhưng đôi khi chúng ta phải cúi xuống để học những người bình thường mà ta đánh giá thấp này những bài học làm người.

Hải An
Hải An 4 ngày trước
Thăm nhà bạn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Thăm nhà bạn ở tuổi ở cái tuổi lục thập hoa giáp thế này mới thấy thấm thía cái bình yên, hạnh phúc thực sự ở đời. Tưởng là dễ những khó vô cùng...

Hải An
Hải An 5 ngày trước
3 món đồ nên cân nhắc kỹ trước khi đặt trong nhà để tránh ảnh hưởng tới vận khí

Phong thủy không cấm nhưng trước khi đặt 3 món đồ này trong nhà bạn nên nghĩ kỹ để tránh ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe, tinh thần, thậm chí phá vỡ sự hài hòa của không gian sống.

Hải An
Hải An 6 ngày trước
Cuộc đoàn tụ đẫm nước mắt của người mẹ sau 32 năm bán hết tài sản để tìm con mất tích

Chứng kiến cuộc đoàn tụ của mẹ con bà Lý Tĩnh Chi ai cũng xúc động rơi nước mắt. Sau 32 năm ròng rã tìm con mất tích, cuối cùng người mẹ ấy cũng nhận lại được quả ngọt.

Hải An
Hải An 7 ngày trước
Con gà mái – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Câu chuyện về con gà mái đã dạy chúng ta một điều rằng, những giọt nước mắt rơi trong đám tang không phải là nước mắt đau thương, mà là nước mắt của sự hối tiếc và ăn năn

Hải An
Hải An 18/05
Lấy chồng muộn – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Mặc cho mọi người ngọt nhạt rằng chị lớn tuổi rồi lấy chồng cũng chẳng ích gì, nếu muốn thì kiếm đứa con là đủ, nhưng chị vẫn quyết tâm lấy chồng vì muốn tìm nơi nương tựa cuối đời.

Hải An
Hải An 17/05
Phép màu có giá bao nhiêu? – Câu chuyện nhân văn cảm động

Thì ra, phép màu kỳ diệu ấy có giá một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ và lòng tốt của người bác sĩ tử tế.

Món quà bất ngờ của mẹ tôi - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Ở cái tuổi xưa nay hiếm, mẹ tôi an nhàn hoàn toàn, cả thể chất lẫn tinh thần. Mẹ lạc quan, yêu đời và luôn là người truyền năng lượng tích cực cho con cháu.

Thanh Tú
Thanh Tú 15/05
Người xưa dặn: Bếp không có 3 thứ này gia đình giàu có, hút tài hút lộc

Trong phong thủy, bếp được xem là nơi “tụ tài, hút lộc”. Để vun đắp cho sự thịnh vượng của gia đình, gia chủ cần đặc biệt lưu ý tránh 3 điều tốt kỵ mà người xưa dặn dò.

Hải An
Hải An 13/05
Trông mong gì ở con trai – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Cha mẹ nuôi con không kể ngày kể tháng, vậy mà tôi chỉ mới vừa bị bệnh con trai liền đùn đẩy trách nhiệm cho em gái… tôi nghe mà chua xót vô cùng.

Thanh Tú
Thanh Tú 12/05
Người giúp việc – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Người ta gọi chị là “chị Oanh giúp việc”, nhưng cái tên giản dị ấy chưa bao giờ nói hết được về con người chị.

Thanh Tú
Thanh Tú 11/05
Chữ hiếu ngày nay – Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Tiền cho vay được có thể sẽ giúp ai đó khấm khá lên, nhưng cũng có thể gây nên một thảm cảnh gia đình, nhất là trong thời buổi “chữ hiếu ngày nay” đang lắm điều cần bàn.

Hải An
Hải An 09/05
Lời khuyên của con rể - Câu chuyện nhân văn đáng ngẫm

Lời nói của con rể khiến tôi không hài lòng, hay nói đúng hơn là thất vọng. Tôi không thể bán nhà cửa để vào viện dưỡng lão ở được...

PC Right 1 GIF
Đề xuất